“Không cần. Ta nhất định có thể điều tra được.” Nguyệt Hiểu Hiểu lộ ra vẻ mặt kiên quyết nói.
“Muốn biết là ai cũng không khó, chỉ cần lấy thủ cấp của Đao Mạc, người đó sẽ xuất hiện.” Nguyệt Oản Oản nở một nụ cười lãnh khốc, nói.
Đao Mạc,Tướng phủ, được, rất tốt.
“Đây đúng là một biện pháp đỡ tốn công. Đến lúc đó người đến nhất định phải mang đến Hoàng Kim, không lo không tìm ra manh mối.” Nguyệt Hiểu Hiểu nghe xong rất tán thưởng, sự quả quyết cùng trí tuệ của Nguyệt Oản Oản nàng đều biết rõ, nhưng vẫn nhiều lần khen ngợi nàng.
“Chỉ là thủ cấp của Đao Mạc cũng không dễ lấy.” Nguyệt Vũ Hiên thản nhiên nói.
“Chúng ta liên thủ, chẳng lẽ không giết được hắn?” Nguyệt Oản Oản liếc nhìn Nguyệt Vũ Hiên, cực kỳ tự tin nói.
“Nếu ngươi cùng ta liên thủ, Đao Mạc đương nhiên không phải là đối thủ.” Nguyệt Vũ Hiên cân nhắc một hồi, đáp.
Nguyệt Oản Oản cười hờ hững, thế thì, Tả tướng ngươi phải cảm ơn ta ngày mai cho quý phủ của ngươi một kinh hỉ.
Yêu liên hoặc thế, phải quay trở về.
Huyết quang, Khinh Vũ.
_ _
Thời tiết đầu mùa xuân ấm áp hơn rất nhiều, trong đình viện đã có nhiều nơi xanh biếc, hiện ra vài phần sức sống. Nguyệt Oản Oản vẫn mặc y phục dài nguyệt sắc như trước, Nguyệt Vũ Hiên một thân màu tím đứng bên cạnh.
Hai người ăn ý lặng lẽ rời khỏi hậu viện Huyết Nguyệt các, một đường đến sân tử sĩ bên trong phủ Tả tướng, Nguyệt Vũ Hiên tay cầm tiêu ngọc, dễ dàng khống chế một sát thủ, sau khi đến phòng Đao Mạc, không chút lưu tình vặn gãy cổ tên sát thủ kia.
Trên mặt Nguyệt Oản Oản không có nửa phần không đành lòng, cảnh tượng như vậy nàng đã sớm nhìn quen. Hờ hững theo sau Nguyệt Vũ Hiên lẻn vào phòng Đao Mạc, chưa kịp ra tay, xích đao của Đao Mạc đã đánh úp đến. Quả là một sát thủ nhạy bén, không phải mẫn tuệ hay sâu sắc bình thường.
“Các hạ quả nhiên danh bất hư truyền.” Nguyệt Vũ Hiên liên tiếp đỡ được mấy sát chiêu của Đao Mạc, cười tán thưởng, trong lúc đó ánh mắt không hề bối rối, khóe miệng hơi nhếch lên, mang theo tươi cười.
“Các hạ là?” Đao mạc đương nhiên cũng nhận ra Nguyệt Vũ Hiên chính là nam tử ngày đó xông vào Tướng phủ,còn cả Nguyệt Oản Oản, chỉ là không biết đối phương có lai lịch như thế nào, thế mà võ công vẫn còn trên cả Nguyệt Oản Oản.
“Nói cho một người sắp chết cũng không có vấn đề. Ngân Nguyệt Vũ Hiên.” Trên mặt Nguyệt Vũ Hiên mang theo nụ cười tự tin, mà giờ phút này Huyết Nguyệt đao của Nguyệt Oản Oản đã đánh về phí trái tim của Đao Mạc.
“Nguyệt Nhiễm Sương thật giỏi.” Đao Mạc chỉ đáp lại một câu, liền dừng đánh nhau với Nguyệt Oản Oản và Nguyệt Vũ Hiên, võ công của Đao Mạc dù cao cường, cũng không đấu lại nổi với hai đại cao thủ, một chọi một có lẽ hắn còn có thể thắng, hai đấu một, hắn chỉ sợ là lực bất tòng tâm.
Đánh nhau trong phòng kinh động sát thủ bên ngoài, Nguyệt Oản Oản cùng Nguyệt Vũ Hiên nhìn nhau, nhanh tay triển khai chiêu thức, hai người một đao một tiêu, phối hợp cực kỳ ăn ý, rất nhanh Đao Mạc trong lúc tiếp chiêu liền lộ ra sơ hở.
Nguyệt Oản Oản vung tay chém xuống, vừa thừa dịp giao đấu với Nguyệt Vũ Hiên liền dùng Huyết Nguyệt đao từ phía sau bay qua, ngay lập tức đầu Đao Mạc rơi xuống đất.
Y phục nguyệt sắc dài của Nguyệt Oản Oản bị nhiễm máu tươi, như mai hồng, có vẻ yêu dị dị thường.
Nguyệt Oản Oản lạnh như băng liếc nhìn Đao Mạc, trong mắt không hề có một tia động lòng, nghiêng mặt đi nói với Nguyệt Vũ Hiên, “Ngươi đi trước đi.”
Nguyệt Vũ Hiên liếc nhìn Nguyệt Oản Oản, biết nàng còn có việc phải làm, hiện giờ Đao Mạc đã chết, tử sĩ còn lại căn bản không làm gì được Nguyệt Oản Oản, nên hắn lập tức phá cửa mà đi.
Nguyệt Oản Oản thấy Nguyệt Vũ Hiên rời khỏi, nhún chân phi thân lên một cái cây bên ngoài phòng, dễ dàng ngồi lên trên cành cây, trên mặt mang theo nụ cười yêu dị, nhìn tử sĩ bên dưới xuất hiện càng nhiều.
Hồng Liên trên cánh tay nổi lên ánh sáng yêu dị dưới ánh trăng.
Bọn tử sĩ vây quanh cái cây kia, nhưng không ai dám bước lên trước. Bọn họ đều thấy thi thể của Đao Mạc, ngay cả Đao Mạc cũng không phải là đối thủ, bọn họ tiến lên cũng là chịu chết.
Bên kia tử sĩ náo động dẫn tới Tả tướng Tô Văn Hiên và phu nhân Doãn Bích đến, hai người nhìn tử sĩ liên quan đều vây quanh một thân cây, không khỏi nhìn lên thân cây, nhìn thấy nữ tử đang ngồi trên cành cây.
Một thân y phục Nguyệt Nha màu trắng nay đã nhuộm đỏ máu của Đao Mạc, tựa như một bức tranh vẽ cảnh hồng mai trong tuyết, khăn che mặt từ khi nào đã tuột xuống, chỉ thấy nàng mi như lông vũ, da như tuyết trắng, thắt lưng mảnh khảnh, khuôn mặt như bạch ngọc, giờ phút này mang theo nụ cười yêu dị dị thường, một đôi con ngươi nhìn chằm chằm bọn họ, như muốn nói rất nhiều thứ, mang theo oán hận thật sâu, giống như một lốc xoáy vô hình, không ngừng hút người ta vào.
“Tô Văn Hiên, Doãn Bích, đã lâu không gặp.” Nguyệt Oản Oản bình tĩnh tự nhiên ngồi trên cây, trên mặt là một nụ cười xinh đẹp, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Văn Hiên và Doãn Bích, giọng nói không nhanh không chậm, như Câu Hồn sứ giả trồi lên từ địa ngục, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
“Là ngươi! Huyết Nguyệt Oản Oản. Rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao năm lần bảy lượt chống đối ta?” Tả tướng thấy rõ khuôn mặt của Nguyệt Oản Oản, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi hỏi.
“Ta là Oản Oản.” Nguyệt Oản Oản nhìn thấy Tô Văn Hiên, chỉ cảm thấy chán ghét người phụ thân này, không những lúc mình sinh ra đã bỏ rơi chính mình, trong tám năm mình còn sống cũng chẳng quan tâm, chỉ sợ ngay cả nhũ danh của mình cũng không biết.
Riêng Doãn Bích lại biến sắc. Nàng ta biết nhũ danh của Tô Tịch Nguyệt (Nguyệt Oản Oản) là Oản Oản. Nhưng đây không phải vì nàng ta quan tâm đến Tô Tịch Nguyệt, mà bởi vì nàng ta thường xuyên tra tấn Diêu Như Yên và Tô Tịch Nguyệt, cho nên mới biết nhũ danh của Tô Tịch Nguyệt.
Nàng ta đột nhiên phát hiện ra Hồng Liên trên cánh tay Oản Oản, “Yêu liên hoặc thế? Ngươi, ngươi, ngươi là Tô Tịch Nguyệt…” Doãn Bích kinh hãi chỉ vào Nguyệt Oản Oản nói.
Tô Văn Hiên nghe được sự sợ hãi trong lời nói của Doãn Bích, quát Doãn Bích, “Phu nhân nàng nói bậy bạ, Tịch Nguyệt đã chết rồi.”
“Ta không có nói bậy, nhũ danh của Tô Tịch Nguyệt là Nguyệt Oản Oản, người cũng thấy đó lão gia, cánh tay trái của nàng ta cũng có Hồng Liên. Là Tô Tịch Nguyệt. Là nàng ta đến đòi mạng.” Doãn Bích kinh hoảng nhìn Nguyệt Oản Oản, giống như thấy ma quỷ.
“Không được nói bậy.” Tô Văn Hiên vẻ mặt nghiêm túc, chỉ là sự kinh sợ sâu trong đáy mắtlại không thể giấu được ánh mắt của Nguyệt Oản Oản, Tô Văn Hiên lớn tiếng ra lệnh với tử sĩ vây quanh cây, “Còn không mau lên đi.”
Nguyệt Oản Oản có chút hứng thú nhìn phản ứng của bọn họ, nhếch môi cười lạnh.
“Hôm nay diễn xuất của nhị vị làm ta rất vừa lòng. Chúng ta còn nhiều thời gian, sau này còn gặp lại.” Nguyệt Oản Oản nói với Doãn Bích và Tô Văn Hiên, tiện tay ngắt hai chiếc lá trên cây, ném vào búi tóc của Doãn Bích và Tô Văn Hiên, chốc lát tóc hai người đều rối tung lên, còn mang vẻ mặt hồn phi phách tán, hồn vía lên mây, cảnh tượng thực rất buồn cười.
Tâm tình của Nguyệt Oản Oản cực tốt, sau khi thi triển khinh công bay khỏi phủ Tả tướng thì lững thững trên đường. Một lần nữa mang khăn che mặt, ánh mắt Nguyệt Oản Oản lạnh như băng.
Phản ứng của Tả tướng và Doãn Bích nhưng thật ra ngoài dự kiến của nàng.