Tiểu Tứ nhìn bóng dáng Nguyệt Oản Oản nghĩ, quả là một nữ tử không tầm thường, không chỉ có dung mạo khí chất phi phàm, càng không khó có được thái độ ra vẻ nửa phần mềm mại, tửu lượng còn tốt như vậy. Tuy lần này Quân Lạc Tuyết cố tình thua, nhưng nếu đấu thật, không chừng Nguyệt Oản Oản có thể đánh bại Quân Lạc Tuyết.
“Ta còn phải hồi cung thương lượng với Thất đệ.” Quân Lạc Tuyết thấy bóng Nguyệt Oản Oản đã biến mất cuối con đường nhỏ, vung tay lên chạm tới cơ quan, đường nhỏ kia hoàn toàn biến mất. Sau khi khép lại, rừng cây rậm rạp xuất hiện giống như luôn luôn ở đó.
“Chỉ là Nguyệt lâu chủ cũng từng truyền cho thiếu gia võ công khá lâu, người bằng lòng thấy chết không cứu sao?” Tiểu Tứ nhìn rừng cây đã khép lại, không khỏi hỏi.
“Ta nghĩ Thất đệ cũng sẽ đồng ý ra tay cứu giúp. Chỉ là việc này, cũng nên có điều kiện không phải sao.” Quân Lạc Tuyết liếc chén rượu trong tay, sau đó nhìn Tiểu Tứ nói, “Tiểu Tứ, ngươi theo ta cũng nhiều năm như vậy, ngươi nên hiểu, đối với ta mà nói, Thất đệ và Hoàng Thái hậu là quan trọng nhất.
“Tiểu Tứ hiểu.” Tiểu Tứ nhẹ nhàng đáp.
Ba ngày sau, Nguyệt Oản Oản đúng hẹn lại tới Lạc Tuyết sơn trang.
Còn chưa tới sơn trang, Nguyệt Oản Oản đã ngửi thấy mùi rượu, nâng mắt nhìn lại, Quân Lạc Tuyết vẫn một thân áo trắng, trong tay còn cầm bình rượu, thấy Nguyệt Oản Oản đến cũng không có phản ứng, chỉ ngồi uống rượu.
“Quân công tử, không biết ý ngươi thế nào?” Ngữ khí Nguyệt Oản Oản chỉ là ôn hoà hữu lễ, thực ra mang theo áp bách và cảnh cáo. Nếu Quân Lạc Tuyết hợp tác thì bọn họ sẽ là bằng hữu. Nếu Quân Lạc Tuyết không thực hiện thì không đừng trách nàng tâm ngoan thủ lạt.
“Ta có thể đáp ứng ngươi. Nhưng ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện.” Quân Lạc Tuyết tiện tay nâng cốc rót rượu vào, từ trong tay áo lấy ra một vật giống như Lưu ly tâm cầm thưởng thức trong tay, đó đúng là Lưu ly tâm.
“Điều kiện gì?” Thấy Lưu ly tâm trong tay Quân Lạc Tuyết, trên mặt Nguyệt Oản Oản lộ ra ý cười, nghĩa phụ rốt cuộc được cứu rồi.
Quân Lạc Tuyết nhìn Nguyệt Oản Oản, không thể không thất thần.
Vừa rồi nhìn thấy Lưu ly tâm trong nháy mắt, con ngươi Nguyệt Oản Oản lóe lên một tia sáng, tia sáng kia như làm nàng đều chiếu hào quang ra bốn phía, như một pho tượng xinh đẹp ban đầu bỗng nhiên sống lại. Một khắc đó, Nguyệt Oản Oản giống như tiên tử trên Cửu Trùng Thiên.
Nguyệt Oản Oản thấy Quân Lạc Tuyết không trả lời, lại gọi, “Quân công tử?”
Ánh mắt Quân Lạc Tuyết chợt lóe, “À, vừa rồi Tây Vực tiến cống một đôi dạ minh châu bây giờ đang ở trong Hữu tướng phủ, ta rất thích, chỉ cần Nguyệt cô nương có thể đem đôi dạ minh châu kia cho ta, ta liền đưa Lưu ly tâm cho ngươi.” Quân Lạc Tuyết thản nhiên nói, trong mắt không hề che giấu sự yêu thích với đôi dạ minh châu.
“Đó là cống phẩm.” Nguyệt Oản Oản nghe Quân Lạc Tuyết đưa ra điều kiện, cũng không cảm thấy quá kinh ngạc, tính cách Quân Lạc Tuyết ngang ngạnh như vậy, muốn dạ minh châu không phải là việc không làm được. Nhưng dạ minh châu đang ở trong tay Ngọc Thần, nếu mình đánh cắp dạ minh châu, Ngọc Thần tất nhiên sẽ bị trách phạt.
“Sao thế” Không phải Nguyệt cô nương từng nói có thể làm cho ta một việc sao? Ta chỉ là muốn dạ minh châu, Nguyệt cô nương cũng không thể làm được sao?” Quân Lạc Tuyết nhìn Nguyệt Oản Oản vẻ mặt khó xử, châm chọc nói, thu lại Lưu ly tâm vào tay áo, ra vẻ như phải rời khỏi.
“Cùng lắm là một đôi dạ minh châu mà thôi, Quân công tử cũng quá xem thường Oản Oản.” Nguyệt Oản Oản nở một nụ cười tự tin, bàn tay thon dài như ngọc xòe ra, ý bảo Quân Lạc Tuyết giao ra Lưu ly tâm.
“ Chừng nào ta thấy dạ minh châu thì ta sẽ đưa.” Quân Lạc Tuyết nhẹ nhàng gõ lên núi đã vài cái, sau núi đá con đường mòn lại xuất hiện, Quân Lạc Tuyết đi vào con đường mòn rời đi, buông một câu, “Mời cô nương trở về.”
Nguyệt Oản Oản nhìn bóng Quân Lạc Tuyết rời đi, muốn nói lại thôi. Nếu đổi lại khi bình thường, đương nhiên nàng sẽ bắt Quân Lạc Tuyết giao ra Lưu ly tâm, nhưng nghĩa phụ nói không được làm khó Quân Lạc Tuyết.
Nghĩa phụ có thể có ai ở gần đây không?
Nhưng, mình thật sự phải đi quý phủ Ngọc Thần trộm dạ minh châu sao? Lông mi thật dày của Nguyệt Oản Oản đậu trên hai má, lông mày như liễu hơi nhíu lại, dường như do dự.
Khi đôi mắt nàng mở ra đã hoàn toàn ung dung kiên định. Nghĩa phụ đối với nàng ân trọng như núi, hiện giờ nghĩa phụ đang nguy kịch, mình bất kể thế nào cũng hẳn nên cứu người, còn Ngọc Thần, xem tình hình bây giờ, có lẽ Hoàng thượng cũng sẽ không trách cứ hắn nhiều.
Sau khi trở lại Huyết Nguyệt các, Nguyệt Oản Oản tìm Nguyệt Hiểu Hiểu và Nguyệt Vũ Hiên.
“Cái gì? Ngươi muốn đi Hữu tướng phủ trộm dạ minh châu?” Nguyệt Hiểu Hiểu nghe Nguyệt Oản Oản nói xong lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, Ngọc Thần mưu lược cả thiên hạ đều biết, muốn trộm đi dạ minh châu trong tay hắn cũng không dễ.
“Muốn đoạt lấy dạ minh châu cũng không khó, cái khó là phải giấu được Ngọc Thần. Nếu Ngọc Thần biết chúng ta đã trộm dạ minh châu, vậy Ám Nguyệt lâu liền cùng triều đình đối địch.” Nguyệt Vũ Hiên trầm tư một hồi, trên mặt mày mang thoe vẻ sầu lo nói.
Trong mắt Nguyệt Oản Oản cũng hiện ra vài phần lo lắng.Mưu trí của Ngọc Thần bọn họ đã từng thỉnh giáo, muốn lấy đi dạ minh châu trong tay hắn mà không bị phát hiện, chỉ sợ còn khó hơn lên trời. Nhưng ngoài con đường này, không còn có giải pháp khác.
“Chỉ bằng chúng ta thỉnh cầu Ngọc Thần?” Nguyệt Hiểu Hiểu đột nhiên đề nghị, theo nàng thấy Ngọc Thần là một công tử tao nhã như vậy, chắc là sẽ vui lòng giúp bọn họ.
“Cầu Ngọc Thần?”Nguyệt Oản Oản lặp lại lời nói của Nguyệt Hiểu Hiểu, hắn sẽ đồng ý sao? Ai sẽ đồng ý. Nên biết tội làm mất dạ minh châu không nhỏ, ngay cả Hoàng thượng sẽ không trách phạt nặng hắn, nhưng hình phạt là không thể tránh được.
Ngọc Thần thông minh như vậy dĩ nhiên biết hậu quả, làm sao có thể dễ dàng giúp họ. Chỉ là, trong lòng mơ hồ cảm thấy Ngọc Thần sẽ bằng lòng. Hắn là một người dịu dàng khiêm tốn.
“Không được. Nhìn người này Ngọc Thần ôn hòa như ngọc, trên thực tế tính cách lạnh lùng.”Nguyệt Vũ Hiên nghe xong đề xuất của Nguyệt Hiểu Hiểu, tính toán một phen, phản bác nói.
“Dù sao cũng phải thử một lần.” Nguyệt Oản Oản ngắt lời Nguyệt Vũ Hiên, mang theo vài phần kiên trì nói. Bây giờ đây là biện pháp tốt nhất, chỉ có như vậy Ảnh Nguyệt lâu mới có lợi nhất. Chỉ là như thế, Ngọc Thần sẽ gánh tội danh làm mất dạ minh châu.
Nguyệt Vũ Hiên nhìn Nguyệt Oản Oản nói, “Nhưng giả sử như vậy, thì đó là đánh rắn động cỏ, nếu Ngọc Thần có đề phòng, chúng ta càng không thể lấy đi dạ minh châu trong tay hắn.”
“Vũ Hiên có chắc chắn trộm được dạ minh châu mà không bị Ngọc Thần phát hiện sao?” Nguyệt Oản Oản nhìn Nguyệt Vũ Hiên hỏi.
Vũ Hiên tức giận nói, “Không. Mưu trí của Ngọc Thần, thiên hạ đều biết. Ta không phải là đối thủ của hắn.” Nguyệt Vũ Hiên khó thừa nhận mình không bằng người khác.
————Lời ngoài truyện———
Nữ chủ thực ra đã động lòng rồi~