• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được thôi. Ta hiểu rồi, từ trước tới giờ đều là ta tự mình đa tình, là ta quấy rầy ngươi, Đệ Nhất sát thủ!” Trong mắt Nguyệt Hiểu Hiểu đã có lệ quang, vừa tức vừa hận Vô Ngân, rồi lại không làm sao nặng lời, cắm đầu chạy ra ngoài.

“Hiểu Hiểu.” Nguyệt Oản Oản liếc nhìn Vô Ngân, bất đắc dĩ đuổi theo. Hiểu Hiểu vẫn là một cô gái trong sáng. Ba người bọn họ đã mong Hiểu Hiểu luôn đơn thuần, hiện giờ bị Vô Ngân lãnh đạm cự tuyệt, chắc là rất khổ sở.

Nguyệt Hiểu Hiểu chạy một mạch, Nguyệt Oản Oản phía sau gọi tên nàng cũng không để ý. Đúng là chạy như điên, bất tri bất giác chạy ra đến ngã tư đường. Người đi trên đường thấy Nguyệt Hiểu Hiểu chạy như điên đều tránh ra.

Mà đối diện Nguyệt Hiểu Hiểu, một nam tử ăn mặc hoa lệ đang thản nhiên tiêu sái, đang nhìn người bán hàng rong bên đường, không để ý tình hình trước mặt.

“Bộp” một tiếng, ở xa Nguyệt Oản Oản nhìn thấy Nguyệt Hiểu Hiểu đụng vào một hoa phục nam tử.

“Cô nương không sao chứ?” Nam tử kia rất có kiếm chế không trách cứ Nguyệt Hiểu Hiểu, ngược lại còn quan tâm Nguyệt Hiểu Hiểu có bị thương hay không, xem ra là một công tử xuất thân giàu có có tu dưỡng.

“Thật xin lỗi.” Nguyệt hiểu Hiểu dụi dụi hai mắt đẫm lệ, ánh mắt mông lung, nâng mắt nói.

“Là ngươi.”

“Là ngươi!”

Hai người trăm miệng một lời nói kinh hô, trong mắt đều là kinh ngạc. Khi Nguyệt Oản Oản chạy đến gần bọn họ, chỉ thấy hai người lập tức toát ra những tia nhìn toé lửa miễn bàn. Mùi thuốc súng có thể so với thê thiếp tranh đoạt lão công.

“Cô nương này sao lại không hiểu cấp bậc lễ nghĩa như vậy, lần trước đứng giữa đường ngăn cản ngựa của ta, bây giờ lại cố ý đâm vào ta.” Nam tử kia đúng là người hôm nọ ầm ĩ một trận với Nguyệt Hiểu Hiểu, Thượng Quan Mộ Bạch, bây giờ hắn đã thấy rõ mặt của Nguyệt Hiểu Hiểu, không ra vẻ khiêm tốn như trước nữa mà chỉ vào Nguyệt Hiểu Hiểu nói. Xem ra vẫn không quên lần trước ngựa mình vô duyên vô cớ bị đánh, còn bị Nguyệt Hiểu Hiểu mạc danh kỳ diệu mắng một hồi.

“Đúng thế. Ta chính là không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, ta thích thế.” Nguyệt Hiểu Hiểu không thể không chửi hắn, có lẽ là vừa rồi bị Vô Ngân cự tuyệt, nước mắt lại trào ra, vừa khóc vừa chỉ vào Thượng Quan Mộ Bạch bất mãn nói.

“Ngươi làm sao vậy?” Thượng Quan Mộ Bạch nhìn Nguyệt Hiểu Hiểu khóc đúng là rất thương tâm, nhất thời không biết làm thế nào cho tốt, đành trầm giọng khuyên nhủ, “Ta chỉ là hơi nổi cáu, cô nương không cần để trong lòng.”

“Ta sao phải để trong lòng! Ngươi cũng không thích ta, ta sao phải thích ngươi.” Nguyệt Hiểu Hiểu nghe Thượng Quan Mộ Bạch nói vậy, lại bị ảnh hưởng vừa rồi Vô Ngân cự tuyệt, hơi nói năng lộn xộn.

Nguyệt Oản Oản từ phía sau tiến đến định kéo Nguyệt Hiểu Hiểu, rồi lại nghĩ để cho nàng ta phát tiết cũng tốt, chẳng qua là, tội nghiệp Thượng Quan Mộ Bạch.

“Cô nương, ngươi, ngươi nói cái gì?” Thượng Quan Mộ Bạch bị Nguyệt Hiểu Hiểu nói doạ cho sửng sốt mà trở nên có chút ngượng ngùng.

“Ta, ta nói cái gì?” Nguyệt Hiểu Hiểu mắng vài câu trong lòng cũng bình thường một chút, tay gạt nước mắt, nâng mắt nhìn Thượng Quan Mộ Bạch hơi chột dạ nói.

“Cô nương bị người trong lòng cự tuyệt?” Thượng Quan Mộ Bạch nhìn Nguyệt Hiểu Hiểu cũng lờ mờ đoán ra, cẩn thận hỏi.

“Thì sao?” Nguyệt Hiểu Hiểu thẳng thắn thừa nhận, vẻ mặt như bị xuyên qua đến khổ sở, nhìn Thượng Quan Mộ Bạch nói.

“Không thể nào. Lần trước xung đột với cô nương xem như là tại hạ không đúng.” Thượng Quan Mộ Bạch cũng không biết sao lại thế này, vừa bị Nguyệt Hiểu Hiểu mắng cho thông suốt, thái độ đối với Nguyệt Hiểu Hiểu có biến hoá.

“Chuyện lần trước ta đã sớm quên từ lâu. Vả lại ta cũng có phần không đúng, không nên không phân biệt tốt xấu liền đả thương ngựa của ngươi.” Tính tình của Nguyệt Hiểu Hiểu cho tới giờ đều là ăn mềm không ăn cứng, Thượng Quan Mộ Bạch một lời áy náy, chính mình cũng thấy xấu hổ, vội vàng thừa nhận sai lầm của mình.

“Ha ha ha. Coi như là hoà. Tại hạ Thượng Quan Mộ Bạch, muốn cùng cô nương kết giao bằng hữu.” Thượng Quan Mộ Bạch cười sang sảng, nói với Nguyệt Hiểu Hiểu.

“Gọi ta là Nguyệt Hiểu Hiểu.” Nguyệt Hiểu Hiểu thấy Thượng Quan Mộ Bạch sảng khoái như vậy, trong mắt cũng toát lên vài phần tán thưởng, nếu không phải ngay từ đầu có mâu thuẫn, Thượng Quan Mộ Bạch đúng là một nam tử không tệ.

“Ám Nguyệt Hiểu Hiểu?” Thượng Quan Mộ Bạch có chút kinh ngạc nhìn Nguyệt Hiểu Hiểu, nàng ta chính là Ám Nguyệt các chủ Nguyệt Hiểu Hiểu mà giang hồ đồn đại là vô cùng tinh quái, xảo quyệt?

“Sao vậy?” Nguyệt Hiểu Hiểu thấy Thượng Quan Mộ Bạch vẻ mặt kinh ngạc, cười nói, “Tên ta doạ đến ngươi? Có phải giang hồ đồn đại về ta thật không tốt không?”

“Chỉ là hơi kinh ngạc thôi. Cô nương không cần để tâm.” Thượng Quan Mộ Bạch nhìn bộ dạng trẻ con của Nguyệt Hiểu Hiểu, không khỏi nở nụ cười, thật không ngờ Ám Nguyệt Hiểu Hiểu lại là một nử tử đáng yêu như vậy. Vô cùng xảo quyệt? Chính hắn đúng là từng lĩnh giáo qua xảo quyệt và tuỳ hứng của nàng, chẳng qua bây giờ xem ra rất đáng yêu.

“Ta biết ngươi an ủi ta. Nhưng ta cũng không để tâm đâu.” Điểm này Nguyệt Hiểu Hiểu rất giống Nguyệt Oản Oản, không để ý cái nhìn của người ngoài, ngay cả Nguyệt Vũ Hiên cũng thế, không biết có phải là thừa hưởng từ tính cách của Nguyệt Nhiễm Sương hay không.

“Tại hạ mời cô nương uống chén rượu, được không?” Thượng Quan Mộ Bạch biết tâm tình Hiểu Hiểu không tốt, hắn lại muốn nói chuyện với Nguyệt Hiểu Hiểu, liền đề nghị cùng đi uống rượu.

“Được.” Nguyệt Hiểu Hiểu cũng là một con sâu rượu. Muốn so sánh tửu lượng của Nguyệt Oản Oản, Nguyệt Hiểu Hiểu và Nguyệt Vũ Hiên cũng đều tốt như nhau. Nếu ba người họ cùng đi một toà tửu lâu, chỉ sợ phải uống hết sạch hàng tích trữ. Ba bọn họ cùng nhau lớn lên có nhiều sự giống nhau, mà tình cảm giữa bọn họ, không chỉ là tình cảm huynh muội.

Nguyệt Oản Oản nhìn Nguyệt Hiểu Hiểu và Thượng Quan Mộ Bạch nói chuyện thật vui liền trở về Huyết Nguyệt các trước.

“Chủ tử. Ám Nguyệt các chủ không có chuyện gì?” Vô Ngân thấy Nguyệt Oản Oản trở về một mình, không khỏi mở miệng hỏi.

“Vô Ngân, ngươi thực sự không thích Hiểu Hiểu sao? Ngươi nên biết ta không cần báo ân.” Nguyệt Oản Oản nhìn nhìn Vô Ngân, hắn đối với Nguyệt Hiểu Hiểu cũng không phải không quan tâm chút nào, vì sao nói ra lời tuyệt tình như vậy.

“Cho dù chủ tử cần hay không cần. Mạng của Vô Ngân đều là của chủ tử, kiếp này, Vô Ngân đều chỉ phục vụ chủ tử.” Thanh âm của Vô Ngân lạnh như băng mà kiên quyết.

“Vô Ngân đối với Ám Nguyệt các chủ không có tình yêu nam nữ. Ngay cả không vì chủ tử, Vô Ngân cũng sẽ không ở cùng một chỗ với Ám Nguyệt các chủ. Chủ tử không cần tự trách.” Vô Ngân đương nhiên nhìn ra phiền muộn của Nguyệt Oản Oản, lại bổ sung.

“Vô Ngân, nếu sau này ngươi gặp được nữ tử mình thích không được bỏ qua. Ta chỉ cứu mạng ngươi chứ không mua cuộc sống của ngươi, ngươi vẫn có quyền lấy vợ, không được dễ dàng buông xuôi.” Nguyệt Oản Oản đột nhiên nâng mắt nghiêm túc nói, sau đó xoay người quay về phòng.

Vô Ngân nhìn bóng dáng Nguyệt Oản Oản rời đi, cúi đầu nói, “Người mà Vô Ngân yêu, chỉ có chủ tử mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK