• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nếu ta lấy đi dạ minh châu, Ngọc công tử có biết sẽ phải gánh hậu quả như thế nào không?” Tuy không muốn đề cập đến đề tài này, nhưng nàng không thể không hỏi.

“Cùng lắm là bị quở trách hai câu mà thôi. Oản Oản không cần lo lắng.” Ngọc Thần lộ ra vẻ mặt không sao cả, vân đạm phong kinh nói, làm người ta không thể không tin.

“Thật sao?” Nguyệt Oản Oản đầy nghi hoặc hỏi, Hoàng thượng có thể tin tưởng hắn tới mức đó sao? Thật không có việc gì sao.

“Thật. Chúng ta đi thôi.” Ngọc Thần chắc chắn đáp, sau đó đưa Nguyệt Oản Oản tới phòng ngủ của hắn, hắn mang đến một chậu hoa, nhẹ nhàng bới hai lần, liền lộ ra hai viên dạ minh châu được chôn trong chậu hoa.

Nguyệt Oản Oản không khỏi sợ hãi cảm thán tâm tư của Ngọc Thần. Ai sẽ nghĩ đến Ngọc Thần đem dạ minh châu chôn ở trong chậu hoa, mà chậu này đặt trên mặt đất trong phòng ngủ, là nơi có thể thấy dễ dàng. Cho dù là một tên trộm thông minh, e rằng cũng sẽ không nghĩ đến dạ minh châu ở chỗ này.

“Chính là hai khối này. Ta đi tìm vải gói vào cho nàng.” Ngọc Thần quay lại tìm băng gạc, mà Nguyệt Oản Oản nhìn dạ minh châu cũng thán phục, quả nhiên là bảo bối, ban ngày lấp lánh, ban đêm còn có thể sáng lên, thảo nào Quân Lạc Tuyết muốn dùng ngọc Lưu ly tâm đến đổi.

“Viên này ở trong chậu hoa hơi bẩn, bọc kỹ rồi mang ra ngoài.” Ngọc Thần cẩn thận bọc dạ minh châu cho Nguyệt Oản Oản, ôn hoà nói.

“Cảm ơn ngươi. Ngọc Thần.” Không gọi Ngọc công tử, Nguyệt Oản trực tiếp thay đổi xưng hô, chứng tỏ, trong lòng Nguyệt Oản Oản đã có Ngọc Thần. Tính cách Nguyệt Oản Oản lạnh nhạt, người nàng có trong lòng cũng không nhiều, chỉ có ba người Nguyệt Nhiễm Sương, Nguyệt Hiểu Hiểu và Nguyệt Vũ Hiên mà thôi.

Nhưng nàng không biết, quyết định này sẽ không đổi được.

Bệnh tình của Nguyệt Nhiễm Sương ngày một nghiêm trọng. Vừa rời khỏi phủ đệ của Ngọc Thần, Nguyệt Oản Oản liền chạy đến Lạc Tuyết sơn trang suốt đêm. Nàng biết thân thể của Nguyệt Nhiễm Sương, càng chậm một khắc sẽ càng nguy hiểm.

“Huyết Nguyệt các, Nguyệt Oản Oản cầu kiến.” Nguyệt Oản Oản đứng trước cửa Lạc Tuyết sơn trang, khuôn mặt đầy lo lắng.

Lập tức Quân Lạc Tuyết đi ra, thấy thần sắc lo âu của Nguyệt Oản Oản, không khỏi hỏi, “Bệnh tình của nghĩa phụ ngươi thế nào?”

“Sớm tối nguy nan. Ta đã mang tới dạ minh châu, Quân công tử hãy thực hiện lời hứa.” Nguyệt Oản Oản cũng không để ý che giấu lo lắng, đưa dạ minh châu cho Quân Lạc Tuyết.

“Mong rằng có thể giúp ngươi.” Quân Lạc Tuyết nhận dạ minh châu, cũng không lại làm khó Nguyệt Oản Oản, lấy từ trong tay áo ra một cái túi, ở trong đúng là ngọc Lưu ly tâm.

Nguyệt Oản Oản cầm lấy túi, khuôn mặt lộ ra sự vui mừng, nói cảm ơn với Quân Lạc Tuyết cũng cấp tức chạy về Ảnh Nguyệt lâu.

“Nghĩa phụ, nghĩa phụ…”

Khi Nguyệt Oản Oản vừa tới Ảnh Nguyệt lâu chợt nghe thấy tiếng gọi tê tâm liệt phế của Nguyệt Hiểu Hiểu, lồng ngực nàng đột nhiên căng thẳng, bước nhanh vào Ảnh Nguyệt điện.

Đập ngay vào mắt là Nguyệt Hiểu Hiểu đang khóc đến xé ruột xé gan. Nguyệt Vũ Hiên đứng một bên, nắm chặt bàn tay, cố nén lại nước mắt trong mắt.

Mà khuôn mặt Nguyệt Nhiễm Sương thật xám, hốc mắt trũng sâu, hai mắt nhắm nghiền, màu xám biểu thị sự kết thúc của sinh mệnh, trở thành một vẻ mặttrầm lặng.

“Nghĩa phụ người…”Nguyệt Oản Oản nắm chặt cái túi trong tay, giọng nói không kìm được run rẩy.

Đôi mắt Nguyệt Hiểu Hiểu đẫm lệ, nhìn thấy túi nhỏ trong tay Nguyệt Oản Oản, biết Nguyệt Oản Oản đang cầm ngọc Lưu ly tâm, nhưng mà…Nghĩa phụ đã đi rồi, tốn bao tâm tư lấy được ngọc Lưu ly tâm thì sao? Vẫn không cứu được nghĩa phụ.

Nguyệt Vũ Hiên một bên nhìn thấy Nguyệt Oản Oản phải chịu đả kích, tiến lên ôm lấy thân thể đang run rẩy của nàng, chậm rãi nói, “Oản Oản, nghĩa phụ, nghĩa phụ đã đi rồi…”

Túi nhỏ trong tay Nguyệt Oản Oản vô lực tuột khỏi, ngọc Lưu ly tâm trong đó cũng vì thế mà rơi ra, do thấm máu của Quân Lạc Tuyết, giờ phút này ngọc Lưu ly tâm mang một màu đỏ yêu dị.

Dường như không thể làm sao chấp nhận chuyện này, Nguyệt Oản Oản hai tay ôm đầu, nắm tóc mình hung hăng vò, “Vì sao? Vì sao? Vì sao không đợi ta trở về? Vì sao?”

Nước mắt, một giọt rơi xuống, trên vạt áo tạo nên một đường vòng cung tuyệt đẹp.

Hóa ra, nàng vẫn có thể rơi nước mắt.

“Oản Oản, không phải là lỗi của ngươi. Ngươi đã làm hết sức, chỉ là trời không thuận theo người mà thôi.” Nguyệt Vũ Hiên nhìn vẻ mặt tự trách của Nguyệt Oản Oản, trong lòng đau thắt, nhẹ nhàng cầm tay Nguyệt Oản Oản, vừa vỗ vai Nguyệt Oản Oản khuyên nhủ, “Thực ra có lẽ với nghĩa phụ mà nói, chết cũng là giải thoát.”

“Nếu ta có thể về sớm hơn chút nữa, nghĩa phụ sẽ không phải chết.” Nguyệt Oản Oản không ngờ bệnh tình của Nguyệt Nhiễm Sương lại trở nên nghiêm trọng nhanh như vậy, ban đầu chỉ nghĩ làm sao lấy được ngọc Lưu ly tâm là Nguyệt Nhiễm Sương  sẽ bình phục, nhưng cũng phải tin Nguyệt Nhiễm Sương có thể sẽ chết.

Mười năm trước cũng vậy. Cứ tưởng rằng có thể mừng sinh nhật vui vẻ với mẫu thân nhưng không ngờ, sinh nhật của chính mình lại là ngày giỗ của mẫu thân.

Bây giờ, nghĩa phụ cũng đi rồi.

Vì sao. Rốt cuộc là vì sao, vì sao người mình muốn bảo vệ đều rời xa. Chẳng lẽ chính mình là Yêu liên hoặc thế, mọi người bên cạnh sẽ gặp bất hạnh?

Thực ra mười năm nay, Nguyệt Oản Oản vẫn không thể tha thứ cho chính mình.

Cho dù Doãn Bích, Tô Văn Hiên và Tô Chỉ Nhược đều đáng giận, nhưng nếu không vì che chở cho mình, mẫu thân cũng sẽ không chết. Nếu không phải mình quá kích động tát Tô Chỉ Nhược một cái, mẫu thân cũng sẽ không bị đánh cho đến chết.

Bây giờ, lại bởi vì sự tự tin mù quáng của mình mà hại chết nghĩa phụ.

“Oản Oản, ngươi không sai.”Nguyệt Vũ Hiên đè lại bả vai Nguyệt Oản Oản, khiến Nguyệt Oản Oản phải nâng mắt nhìn hắn, hắn nhìn vào mắt Nguyệt Oản Oản nói, “Biết không? Chuyện này không thể trách ngươi.”

“Nhưng mà…” Nguyệt Oản Oản muốn nói gì thì Nguyệt Hiểu Hiểu bỗng buông tay Nguyệt Nhiễm Sương ra đi tới.

“Oản Oản, không cần tự trách, trước khi chết nghĩa phụ đã nói, chết cũng tốt, đối với người là một giải thoát. Chúng ta không cần chịu trách nhiệm. Nghĩa phụ nói, chỉ cần chúng ta có thể phụ tá Thiếu chủ cho tốt, hắn liền yên tâm.” Nguyệt Hiểu Hiểu lau khô nước mắt, nói với Nguyệt Oản Oản như một tỷ tỷ.

“Thiếu chủ?” Nguyệt Oản Oản chầm chậm thu lại đau xót trong mắt, từng chút một đứng lên.

“Đúng vậy. Chỉ là thân phận Thiếu chủ không tiện lộ ra, nghĩa phụ còn dặn ta phải tra thật nhiều bí mật của triều thần, dặn Hiên Hiên tích lũy tiến bạc, bảo Oản Oản ngươi huấn luyện sát thủ cho tốt.” Nguyệt Hiểu Hiểu đáp.

“Không lẽ Thiếu chủ là người trong triều?” Nguyệt Oản Oản không thể không nghi ngờ.

“Ai biết được. Ta còn phải làm hậu sự cho nghĩa phụ.” Nguyệt Hiểu Hiểu nhìn thi thể Nguyệt Nhiễm Sương, nước mắt lại chảy xuống.

Ba người nâng thi thể Nguyệt Nhiễm Sương lên, cẩn thận sửa sang lại áo quan cho hắn. Nam tử được coi như thần trong lòng bọn họ cứ như vậy trở thành một thi thể lạnh như băng, đã từng nghiêm khắc chỉ trích bọn họ, đã từng lặng lẽ nhìn bọn họ như một người phụ thân, cứ biến mất khỏi cuộc sống của bọn họ như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK