• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Đạp Ca hối hận vì sao mình lại chọn một khách sạn nhỏ xây trên nóc quán cà phê Internet, chưa tính đến việc giường đã không được êm ái nhưng điều quan trọng nhất là nó quá ồn ào.

Bây giờ đã ba giờ sáng, Giang Đạp Ca bị đủ loại âm thanh của mấy tên nhải đang chơi game ở tầng dưới làm ồn mà thức, nhìn Du Thuật cau mày ngủ, hắn càng cảm thấy áy náy.

Giang Đạp Ca vươn tay ôm chặt Du Thuật vào trong lòng, để cậu gối lên cánh tay hắn, tay còn lại hắn đem che tai cậu, cố gắng ngăn chặn một số âm thanh ồn ào cho cậu.

Đây cũng là lần đầu tiên hắn quan sát Du Thuật kỹ như vậy, ngồi chung bàn hơn hai năm, quen thuộc cậu như vậy, lúc này hắn mới phát hiện Du Thuật thật sự rất xinh đẹp. Có đôi mắt to, làn da trắng nõn, trên chóp mũi nhỏ nhắn có một nốt ruồi sáng màu, đôi môi cũng mềm mại đầy đặn nhỏ nhỏ xinh xinh, Giang Đạp Ca lợi dụng ánh trăng ngắm nghía cậu một hồi, sau đó không nhịn được mà hôn lên chớp mũi cậu một cái.

"Chúc ngủ ngon."

__

Sáu giờ sáng, Giang Đạp Ca tỉnh dậy trong tình trạng tê tê liệt liệt. Cánh tay bị đè giống như bị gãy ngang, ngay cả cử động ngón tay cũng thấy uể oải, Du Thuật còn chưa tỉnh, Giang Đạp Ca chỉ có thể bất lực rút cánh tay ra.

"Ừm... không còn nữa..." Du Thuật không yên mà trở mình, vùi mặt vào trong vòng tay của Giang Đạp Ca, hơi thở ấm áp phả vào gáy hắn, Giang Đạp Ca đột nhiên cứng người lại, yết hầu của hắn nuốt nước bọt mấy cái.

Rất... rất kích thích...

Vốn dĩ dương v*t của Giang Đạp Ca vào mỗi buổi sáng đều tràn đầy năng lượng, nhưng động tác không chút phòng bị vừa rồi của Du Thuật thêm vào đó là tiếng rên rỉ sống động từ đêm qua ngay lập tức tràn ngập trong tâm trí hắn.

"Anh ơi... em không làm nổi nữa rồi..."

"Anh ơi, em bắn—"

"Anh...không còn nữa!"

Giang Đạp Ca lén liếc nhìn Du Thuật một cái, rất tốt, cậu ấy vẫn còn đang ngủ.

Giang Đạp Ca nhẹ nhàng nâng một chân của Du Thuật lên, vùi dương v*t của hắn vào khe hở giữa hai chân cậu, sau đó nhẹ nhàng đẩy vào, âm thanh buổi sớm mai xen lẫn tiếng chim hót cùng với ánh nắng chiếu vào phòng, khiến Giang Đạp Ca cảm thấy thân mật hơn, ngửi thấy mùi hương trên cổ của Du Thuật, chuyển động của hắn trong vô thức trở nên nặng nề hơn.

Chiếc giường của khách sạn chịu sức nặng của hai người phát ra tiếng kêu cót két.

Du Thuật ngẩn ngơ mở to hai mắt nhìn: "Giang Đạp Ca, sao ồn ào quá vậy..."

Giang Đạp Ca nhào nặn hai cánh mông của Du Thuật, nghe thấy giọng nói của Du Thuật, tần suất của hắn đột nhiên tăng tốc, dương v*t bốc lửa của Giang Đạp Ca cùng với động tác mạnh mẽ ra ra vào vào giữa hai chân cậu, âm vật sưng tấy đỏ đỏ hồng hồng mà nhô lên, nước dâm của Du Thuật vô thức chảy ra càng tạo điều kiện thuận lợi cho chuyển động của Giang Đạp Ca.

Du Thuật lần này thật sự tỉnh, hai tay đẩy hắn: "Giang Đạp Ca, anh là heo sao, hức..."

Nơi đó vừa tê vừa đau, nhất định đã bị hắn cọ xát quá lâu, Giang Đạp Ca thấy cậu tỉnh lại cũng không chút cố kỵ, vòng tay qua eo Du Thuật, cứ thế ra vào giữa hai chân cậu kịch liệt hơn.

"Gọi anh, nhanh lên." Giang Đạp Ca liếm vành tai và cổ của Du Thuật, vươn bàn tay còn lại đến nơi đó, cùng âm vật xoa xoa, đầu ngón tay hắn thỉnh thoảng ấn vào.

Hai gò má Du Thuật đỏ bừng, khóe mắt tràn ra nước mắt: "Đau quá... Hức..."

Cậu cảm thấy âm vật bị cọ sát như sắp rách da, tay chân tê dại như bị kim châm lăn qua, bắp đùi cậu cũng nóng ran vì bị hắn chà xát quá nhiều mà kẻ chủ mưu còn khiến cậu phải hét lên vì đau, thật là quá đáng.

"Giang Đạp Ca, em đau... Hức... Em không muốn nữa..." Du Thuật nước mắt như hạt châu vỡ, vừa nói liền rơi xuống, thấm ướt ngực Giang Đạp Ca.

"Anh sẽ làm nhanh thôi, em gáng chịu đựng một chút, cơn đau sẽ sớm qua thôi." Giang Đạp Ca buông âm vật đáng thương ra rồi đưa một ngón tay vào miệng âm hộ của cậu, mặc dù miệng âm hộ của Du Thuật bị sưng lên, nhưng vẫn dễ dàng hơn so với xoa âm vật sưng tấy đỏ hồng kia. Ngón tay thoăn thoắt xoay một vòng, hắn tìm đến điểm mẫn cảm của cậu rồi nhẹ nhàng chọc ngoáy khá là điêu luyện.

Du Thuật vùi vào lòng hắn nức nở, hai chân không khỏi run rẩy: "Không, em rất nhanh sẽ... bắn mất..."

Giang Đạp Ca không thể không xoa mạnh, sau đó khi âm hộ của cậu đang tiết ra nước dâm, hắn nắm lấy dương v*t của hai người rồi nhanh chóng vuốt ve chúng lại với nhau.

"A..." Du Thuật một lần cao trào cũng không đủ, từng đợt từng đợt mà ập đến, phát ra những tiếng rên rỉ mê hoặc vang vọng khắp phòng. Cặp mông đàn hồi của cậu điên cuồng lắc lư, nước dâm phía dưới phun ra hết đợt này đến đợt khác. Cuối cùng theo chuyển động của Giang Đạp Ca, dương v*t của cậu cùng hắn cũng bắn tinh.

Du Thuật rên rỉ từng tiếng vỡ vụn như người mất hồn, còn Giang Đạp Ca cuối cùng cũng bắn tinh vào nơi cậu vừa đạt cực khoái.

"Bíp...bíp...bíp..." Đồng hồ báo thức trong điện thoại di động bên cạnh giường vang lên, đó là một lời nhắc nhở phải thức dậy đi học.

Du Thuật mệt đến nỗi không thể nhấc ngón tay lên: "Giang Đạp Ca..."

"Vâng vâng, anh ôm em đi tắm rửa." Giang Đạp Ca rất thức thời mà giúp Du Thuật thu dọn.

Đến giờ chuẩn bị đi học, Du Thuật lại không muốn đi.

"Giang Đạp Ca, em đau quá!" Du Thuật vừa đi một bước liền cảm thấy dưới chân đau nhức, cảm giác như da thịt toàn thân đều bị xé rách.

Giang Đạp Ca ngồi xổm xuống: "Lên đi."

Du Thuật nhìn người đàn ông cao 1,9 mét đang cúi đầu trước mặt mình, cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút.

"Giang Đạp Ca."

"Sao em?"

"Em nghĩ tới việc hiện tại mối quan hệ của chúng ta có chút xấu hổ. Anh ngay thẳng em quanh co, chúng ta vẫn còn mê muội, có phải hay không vẫn coi nhau như bạn bè?" Du Thuật cảm thấy toàn thân khó chịu mà nói, cậu biết mình đã có chút động lòng, nhưng cậu không thể chỉ vì mình động lòng với Giang Đạp Ca mà cùng hắn rạn nứt, điều đó không tốt cho lắm.

Giang Đạp Ca dừng bước: "Em nghĩ chúng ta là bạn đấu súng?"

Du Thuật nhìn khuôn mặt góc nghiêng của hắn, không hiểu sao cảm thấy Giang Đạp Ca có chút tức giận.

"Vậy... là một người bạn cùng lớp bình thường? Giả sử chuyện này không xảy ra thì sao?" Du Thuật chậm rãi nói.

Giang Đạp Ca nhắm mắt lại hít sâu một hơi, áp chế ý nghĩ muốn đánh người trước mặt mọi người, quay đầu nhìn cậu: "Làm bạn trai, không được sao?"

___

Lời tác giả:

Du Thuật: Đau quá.

Giang Đạp Ca: Bởi vì! TÔI! RẤT! TO! (kiêu hãnh)

Du Thuật:... (giơ tay)

Giang Đạp Ca: Mau bỏ dao xuống, chúng ta từ từ nói chuyện!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK