Không giống như Tạ Húc, Lộ Nguyên trực tiếp mang theo một chiếc túi lớn, Giang Đạp Ca đã thu dọn đồ đạc của mình vào tủ quần áo của Du Thuật, ít nhất là tạo ra một khoảng trống cho Lộ Nguyên để đồ.
"Giang Đạp Ca, không cần đâu, tôi không cần chỗ lớn đến vậy." Lộ Nguyên nhìn ba người bọn họ thu dọn cho hắn, cảm thấy rất áp lực.
Giang Đạp Ca nhướng mày, dựa vào Du Thuật: "Cậu đang nghĩ gì vậy, tôi muốn chia sẻ công dụng chỗ này với bé Thuật nhà tôi, tôi không dành riêng nó cho cậu, đừng dán tiền lên mặt mình."
Lộ Nguyên làm sao có thể không biết suy nghĩ của Giang Đạp Ca, trong lòng cậu đầy kinh bỉ.
"Tôi giúp cậu." Tạ Húc cho tới bây giờ đều không có mở miệng, lúc này đột nhiên lên tiếng.
Lộ Nguyên còn chưa có gặp mặt Tạ Húc, anh ấy nên đến lớp vài ngày trước, kết quả là một tên khùng điên, xin nghỉ phép ba ngày với lý do là điều chỉnh chênh lệch múi giờ. Thầy cũng đồng ý. Nhìn vào ký túc xá, nó khác với ký túc xá trong quá khứ, Lộ Nguyên cảm thấy lòng mình rơi vài giọt nước mắt vì sự nghèo rớt mồng tơi của mình.
"Không được, chân tay nhỏ bé của ngươi bị thương sẽ không tốt." Thân thể của đại thiếu gia rất quý giá, Lộ Nguyên hận không thể để anh ngồi yên một chỗ, không nên làm gì cả.
Tạ Húc nghe vậy mặt đỏ bừng, giống như bị người giẫm lên đuôi: "Cậu nói ai tay chân nhỏ nhắn hả, thật quá đáng!"
Những người Lộ Nguyên tiếp xúc đều là mấy lão già lớn tuổi, cậu cũng quen nói chuyện như vậy, đây lại là lần đầu tiên nhìn thấy một người như Tạ Húc có dáng vẻ yếu ớt như vậy, cho nên cậu sững sờ tại chỗ không dám nhúc nhích.
Du Thuật nhìn Tạ Húc rồi nhìn Lộ Nguyên, nháy mắt với Giang Đạp Ca.
Giang Đạp Ca giơ tay nói ok, chạy tới làm một bộ dáng ăn nói chính trực: "Lộ Nguyên, ai bảo cậu nói sai sự thật!"
Tạ Húc mở to mắt, người đàn ông một mét tám đã rơm rớm nước mắt, anh nén lòng, rồi xông lên đánh nhau Lộ Nguyên.
Du Thuật bất lực nhìn lên bầu trời, chao ôi, Giang Đạp Ca và cậu không có tâm linh tương thông gì hết, làm thế nào họ có thể ở bên nhau vậy.
Giang Đạp Ca không phải là người tọc mạch, hắn cảm thấy mấy người bạn cùng phòng mới đến này rất năng động và tràn đầy sức sống, hắn liền cảm thấy vui vẻ, nhưng cuộc chiến giữa hai người họ đã làm xáo trộn nghiêm trọng khoảng thời gian vào buổi tối đẹp đẽ của hắn với Du Thuật, tận dụng thời gian khi hai người kia còn đang đánh nhau đày phong ba bão táp. Hắn liền kéo Du Thuật ra khỏi cửa.
"Anh dắt em đi đâu vậy?" Du Thuật hất cánh tay Giang Đạp Ca ra.
"Sao em không để anh ôm em."
"Chúng ta đang ở trường học, xin chú ý bầu không khí một chút."
Chậc, lại nữa rồi, Giang Đạp Ca rất ghét cái bộ dáng đứng đắn nghiêm túc của Du Thuật, nhưng cũng thấy rất thú vị, dù sao thì Du Thuật cũng đã là người của mình, vì vậy cúi người nói nhỏ với cậu: "Anh dẫn em đi một chỗ."
Không có nhiều người đi đến sau núi của trường trung học phổ thông S. Học sinh cấp ba thường thích chơi game trong ký túc xá, hoặc là có niềm đam mê bất tận với học tập, các hoạt động như leo núi đã lỗi thời từ lâu, vì vậy nhà trường đã đặc biệt xây dựng một gian hàng trên đỉnh núi. Nó cũng đã trở thành một quang cảnh dùng để trang trí.
Giang Đạp Ca cũng là học sinh năm hai giống với Du Thuật. Hắn đã tìm ra nơi này khi hắn cãi nhau với Du Thuật, khi đó da mặt hắn không có dày như bây giờ, Giang Đạp Ca rất muốn giữ thể diện. Du Thuật lại đi đồn với mọi người rằng Giang Đạp Ca vẽ tranh cho hoa khôi của trường, vẽ như một người đàn ông trưởng thành, lại bị hoa khôi của trường xem đó như là lời ma quỷ đang nói.
Giang Đạp Ca rất tức giận, rõ ràng là hắn đang vẽ Du Thuật! Chàng trai trẻ có tính cách biết đối nhân xử thế, khí chất cao ngạo, hắn nghĩ rằng Du Thuật rất đẹp trai, vì vậy hắn mới vẽ cậu, nhưng khi bị Du Thuật phát hiện ra, hắn chỉ có thể bất chấp tất cả nói rằng bức tranh của người khác vẽ, nhưng bị chế nhạo còn rất mất mặt.
Khi đó Giang Đạp Ca trốn học đi ra ngoài lang thang, lúc này trời đã dần tối, hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời, hắn lúc đó sững sờ, thầm nghĩ nơi này sẽ là căn cứ bí mật của chính mình. Giang Đạp Ca muốn đưa người hắn yêu đến đây để cùng nhau ngắm hoàng hôn. Thật là một khung cảnh đẹp đẽ biết bao.
Sau khi nghe điều này, Lộ Nguyên nói rằng hắn sến súa như mấy đứa con gái.
Giang Đạp Ca ôm Du Thuật đang thở dốc, một chút ánh nắng phản chiếu trên nửa khuôn mặt của cậu, làm say cả lòng người.
"Anh hình như đã từng thích em." Nghe được lời này, Du Thuật nghi hoặc ngẩng đầu, lại bị vẻ đẹp của hoàng hôn hấp dẫn, quay đầu lại, liền thấy bọn họ đã gần tới đỉnh núi, với một cái nhìn toàn cảnh về ngôi trường và những thay đổi dần dần trên bầu trời, màu sắc bầu trời lúc này rất đẹp. Giang Đạp Ca dẫn Du Thuật lên đỉnh núi.
"Em nhìn xem có đẹp không?"
"Rất đẹp."
"Hoàng hôn đẹp hơn hay là anh đẹp hơn?" Giang Đạp Ca cúi xuống ngắm nhìn gương mặt của Du Thuật.
Du Thuật biết lúc này có phản bác cũng vô dụng, nếu không sẽ tiêu đời trai của cậu, đành phải hùa theo hắn.
"Đương nhiên là anh rồi."
Giang Đạp Ca hài lòng cười cười: "Anh đẹp như vậy, em có phải nên hôn hôn anh không?"
Du Thuật bất đắc dĩ hỏi: "Đẹp như vậy sao phải hôn?"
"Bởi vì một người đẹp trai như anh đây là của em."
Mẹ kiếp, chịu không nổi nữa rồi.
"Giang Đạp Ca, em không nghĩ tới anh lại tự luyến như vậy, ở trước mặt em..." Giang Đạp Ca hôn Du Thuật, cắt đứt những lời còn lại, sau đó xoa xoa người Du Thuật nói: "Anh rất thích em, chúng ta có thể làm chuyện này chuyện kia ở đây không?"
Du Thuật thực sự rất bình tĩnh, ngay cả khi Giang Đạp Ca nói rằng hắn sẽ làm tình với cậu trong phòng tắm, cậu có thể bình tĩnh đối mặt với nó, dù sao thì Giang Đạp Ca cũng hay n*ng mọi lúc mọi nơi.
"Chỉ sợ ở đây có quá nhiều côn trùng." Du Thuật bình tĩnh cự tuyệt.
Giang Đạp Ca cởi áo khoác ra buộc ngang hông: "Không sao, chúng ta không nằm trên cỏ, chúng ta đứng làm đi, anh còn có thể vừa làm em, vừa ngắm hoàng hôn, thật lãng mạn."
Du Thuật: Vịt cũng không n*ng bằng anh.
"Có phải anh đã muốn làm điều này từ lâu rồi không?" Du Thuật nhẹ giọng hỏi, sau khi chịu đựng nụ hôn của Giang Đạp Ca trên cổ cậu.
Giang Đạp Ca mút cậu một cái: "Vừa tới gần em liền muốn chạm vào em."
Du Thuật sửng sốt một hồi, đánh Giang Đạp Ca còn đang gặm cắn bên cạnh, cắn chặt miệng: "Trước khi trời tối phải làm xong, em rất sợ bóng tối."
"Vậy thì em nên cầu nguyện và siết chặt hai cái lỗ lại để anh bắn tinh nhanh là được."
Nhưng hắn không muốn bắn nhanh đấy!
__
Lời tác giả:
Tạ Húc: Tôi suýt chút nữa bị đánh chết, các cậu còn ăn chơi trác táng, hai người còn có tâm trạng PLAY ngoài trời sao?
Lộ Nguyên: Cậu quay lại đây nhanh đi, tôi sẽ xé xác cậu!
Du Thuật: (giả vờ không nghe thấy) Vừa làm tình vừa ngắm hoàng hôn, có phải rất lãng mạng không?
Giang Đạp Ca: Lẽ nào em muốn tạo thêm âm thanh sống động...?