• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau, hai người thu dọn đồ đạc xong, đang chuẩn bị cùng mọi người đi tham quan cổ trấn thì điện thoại của Du Thuật vang lên.

Du Thuật tim đập thình thịch, bình thường mỗi tuần mẹ cậu đều gọi điện thoại cho cậu một lần, lần này gọi chắc sẽ xảy ra chuyện gì mất.

"Mẹ."

Giang Đạp Ca cũng dừng việc đang làm dang dở, yên lặng chờ đợi.

Giọng điệu của mẹ Du Thuật bình tĩnh nhưng không có một chút dịu dàng nào: "Trở về ngay bây giờ cho mẹ, mang theo cái tên Giang Đạp Ca đó luôn!"

"Mẹ..." Du Thuật vô thức nhìn Giang Đạp Ca.

"Trở về rồi nói tiếp."

"Làm sao vậy bé?" Giang Đạp Ca đi tới sờ soạng cậu.

Du Thuật trả lời: "Em đã gặp qua người lớn trong nhà anh rồi, nghe ngữ khí của mẹ em, em không đoán ra được thái độ của bà ấy, hiện tại chúng ta trở về đi."

Giang Đạp Ca bĩu môi: "Có thể là Thẩm Bắc Dương, chỉ có hắn mới biết mà đi nói cho mẹ em nghe."

"Thằng khốn này..." Du Thuật tức giận, lúc đầu cậu còn nghĩ đến việc thú nhận và dỗ dành mẹ mình, vẫn còn hy vọng, nhưng sự việc mà bị vạch trần lại là một cảnh tượng lại khác.

Giang Đạp Ca nhéo gò má của cậu: "Chỉ có thể trách tên khốn như anh, không có việc gì, hiện tại chúng ta đi mua vé, anh cùng em trở về."

Đến nhà Du Thuật đã huốt giờ ăn trưa, thời gian gấp gáp cũng chưa kịp mua quà cáp gì nên vội vàng đi thẳng về nhà, mẹ Du Thuật hờ hững mở cửa cho hai người, trên bàn còn có đồ ăn đã làm sẵn.

Giang Đạp Ca mở miệng chào hỏi: "Chào dì ạ, cháu..."

"Vào ăn trước đi." Mẹ Du Thuật ra hiệu ngồi xuống.

"Oa, mẹ, mẹ làm món tôm nướng muối yêu thích của con! Con yêu mẹ nhất!" Du Thuật làm bộ háo hức phá vỡ bầu không khí khó xử, giọng điệu của cậu to đến mức ngay cả Giang Đạp Ca cũng không thể nịn được mà quay đầu nhìn bàn ăn.

Mẹ Du Thuật rốt cục nở nụ cười: "Cái miệng con chỉ có con hay nịnh hót thôi."

Thấy cả hai không thoải mái còn cố gắng làm vui lòng bà nên mẹ Du Thuật thở dài một tiếng, nhận được tin nhắn khiến bà rất bàng hoàng và buồn rầu, mẹ Du Thuật cố gắng bình tĩnh lại, không nỡ làm Du Thuật đau khổ.

Người chồng, người ba của bà và Du Thuật đã xem cậu như một đứa quái vật mà bỏ rơi cậu, nằng nặc một hai đòi phải ly hôn, bà đã tự chăm sóc, nuôi nấng Du Thuật rất nhiều năm, bà đã hạ quyết tâm sẽ chăm sóc cậu cả đời, rủi ro khi phẫu thuật rất cao, nếu có ai đó sẵn lòng chấp nhận cậu...

"Mẹ gọi hai đứa tới đây không phải để ngăn cản hai đứa, mà là để hai đứa suy nghĩ kĩ càng." Mẹ Du Thuật gắp một con tôm bỏ vào chén của Giang Đạp Ca: "Các con bây giờ vẫn còn là học sinh, nên tránh những việc không nên làm. Tương lai của hai đứa, mẹ nghĩ sẽ tốt hơn nếu hai đứa cố gắng học tập chăm chỉ trong khoảng thời gian học kỳ tiếp theo ở năm cuối cấp."

"Dì..." Giang Đạp Ca tưởng rằng mẹ Du Thuật đang thuyết phục mình nên lo lắng ngắt lời bà.

"Giang Đạp Ca, cậu có thể đảm bảo rằng cậu sẽ cho Du Thuật một cuộc sống không cần lo lắng về cơm áo gạo tiền không? Nếu Du Thuật học giỏi, tương lai nó có thể sẽ đứng ở những nơi cao hơn và xa hơn. Cậu muốn nó phải giậm chân tại chỗ để chờ đợi cậu sao? Yêu nhau là việc hai người phải cùng nhau phấn đấu, nếu như cậu có thể cùng Du Thuật học cùng một trường đại học, hoặc là làm cho hai người không cách biệt lẫn nhau, như vậy người mẹ này mới không có tư cách gì mà không đồng ý."

Giang Đạp Ca không nói nên lời.

"Ăn cơm đi. Hôm nay tôi đã hứa sẽ cho hai đứa ở lại, nếu cậu không muốn, ăn xong tôi sẽ để Du Thuật tiễn cậu về." Mẹ Du Thuật dùng giọng điệu dịu dàng không dễ gì mà từ chối được.

Giang Đạp Ca ăn cơm cũng không biết thức ăn trên bàn có mùi vị gì, hắn có thể cảm nhận được sự không hài lòng của mẹ Du Thuật với những thứ đang có hiện tại của hắn, nhưng xuất phát điểm vẫn là vì tương lai của Du Thuật, Du Thuật bí mật giữ hắn lại, Giang Đạp Ca cũng đồng ý ở lại nhưng trong lòng đang suy tính để đưa ra quyết định.

Giang Đạp Ca ở lại đêm nay, mẹ Du Thuật cũng không quấy rầy hai người họ, cho phép họ ngủ cùng nhau, Du Thuật nhìn Giang Đạp Ca, nhướng mày bất đắc dĩ: "Cũng không phải bắt chúng ta chia tay."

"Anh đang suy nghĩ xem ngày mai nên đi mua sách gì, em có ghi chú gì không?"

Du Thuật cười nói: "Anh nghiêm túc như vậy thiệt hả?"

"Mẹ em đã cho anh một cơ hội, nhưng anh vẫn không biết phải làm gì nếu em là người chạy mất."

Du Thuật ôm lấy anh, hai người ôm nhau nằm trên giường: "Mẹ bảo em chuyển lớp, còn bảo em hủy bỏ nội trú ở trường."

"Dì thật độc ác..."

"Còn nửa năm nữa mới tới kỳ thi đại học, anh chịu khó chút đi, nhất định phải cố gắng học tập, nếu không em sẽ đi tìm một học sinh giỏi khác ở cùng, mẹ của em nhất định sẽ rất đắc ý."

Giang Đạp Ca chống cằm: "Nói lại lần nữa xem?"

"Em yêu anh, em sẽ đợi anh."

Trong phòng ngủ nhất thời yên tĩnh, chỉ có tiếng răng với môi va chạm nhau, Giang Đạp Ca giống như thở dài đáp lại: "Anh cũng yêu em."

__

Lời tác giả:

Viết như thể đã KẾT THÚC vậy!

__

Giang Đạp Ca làm sao có thể ngoan ngoãn cách nhau nửa năm, hắn là cái tên tận dụng mọi cơ hội để ôm hôn người yêu.

Giang Đạp Ca: Cái gì chứ? Muốn tôi kiêng cử á?

Mẹ Du Thuật: Hả?

Giang Đạp Ca: Kiêng cữ là tốt, có lợi cho sức khỏe, nhất là có thể tập trung học tập, giữ dáng khỏe khoắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK