"Anh Thuật, trên cổ anh dán cái gì vậy?" Hai người đang đi tới cổng trường, Thẩm Bắc Dương đột nhiên hỏi.
Du Thuật giật mình, mấy ngày trước khi cậu nghĩ học về nhà, Giang Đạp Ca liên tục làm nũng nói rằng hắn không muốn xa cậu, sau đó quấy rầy cậu rất lâu để hôn chia tay cậu, tên khốn này chỉ cần không ở trong lớp liền muốn trồng dâu trên người cậu.
"Bị muỗi cắn." Du Thuật nói dối, Thẩm Bắc Dương là một thanh niên tốt như vậy, không thể dạy hư được.
Thẩm Bắc Dương hai mắt âm trầm, không nói lời nào, ngay từ khi Du Thuật trở về, cậu ấy liền ngửi được trên người cậu có mùi hương của người khác.
"Bé Thuật ơi!" Giang Đạp Ca đã đợi ở cửa từ lâu, hôm nay anh mặc một chiếc áo phông trắng, áo khoác đen, quần ống rộng bằng vải sợi đay rộng rãi thoải mái.
Đây là thỏa thuận riêng với Du Thuật, một người mặc đồ đen và một người mặc đồ trắng, âm thầm thể hiện tình cảm với nhau.
"Thẩm Bắc Dương, coi cậu ấy như một nửa em trai của mình đi." Du Thuật kéo Thẩm Bắc Dương qua giới thiệu với mọi người.
Tuy là em trai nhưng Thẩm Bắc Dương cao gần bằng Giang Đạp Ca, so với Giang Đạp Ca thì ít nói hơn, so ra còn có cảm giác uy nghiêm hơn, một mặt không muốn để người lạ tiếp cận.
Giang Đạp Ca đưa tay ra: "Kẻ hèn mọn này xưng là Giang Đạp Ca, cậu cũng có thể gọi tôi là anh Giang, anh trai của cậu... là bạn trai... ah! Bạn! Bạn thôi!" Giang Đạp Ca nhếch miệng, Du Thuật âm thầm nhéo eo hắn, buộc hắn phải thay đổi lời nói của mình.
Ánh mắt Thẩm Bắc Dương hờ hững, trong mắt cậu ấy nhìn thấy hết thảy hành động này, sau đó cậu ấy không để ý tới Giang Đạp Ca, nói với Du Thuật: "Em sợ."
Du Thuật biết cậu ngại tiếp xúc với người lạ nên kéo cậu ấy đứng bên cạnh mình.
Tạ Húc trầm tư, thầm thì với Giang Đạp Ca: "Cậu em này thật giỏi giả vờ, cậu nên cẩn thận."
Nụ cười trên mặt của Giang Đạp Ca cũng không tắt, trong lòng không ngừng mắng mả cha cái thằng nhãi này, hắn không phải kẻ ngốc, nhưng hắn đối với Du Thuật và chính mình vẫn càng có lòng tin hơn, chỉ là có chút khó chịu.
Xe buýt đã sớm đến, Giang Đạp Ca đi trước, Du Thuật muốn ngồi cạnh hắn khi hai người lên xe buýt.
"Anh Thuật, chúng ta ngồi ở đâu?"
Động tác của Du Thuật dừng lại.
Con mẹ nó, làm thế nào đây, cậu muốn ngồi cùng Giang Đạp Ca, nhưng cậu không thể bỏ rơi em trai mình.
Rất hiếm khi Giang Đạp Ca nhìn thẳng vào Thẩm Bắc Dương, hai người họ đã trừng mắt xác định cạnh tranh một cách bí mật. Cuối cùng, Giang Đạp Ca đột nhiên nhếch mép cười, giả bộ đưa tay sờ trán: "Bé Thuật ơi, anh bị say xe..."
Du Thuật có chút lo lắng, quay đầu nói với Thẩm Bắc Dương: "Hay là em ngồi ở phía trước đi."
Thẩm Bắc Dương mím môi gật đầu.
"Uống thuốc đi." Du Thuật lấy thuốc say xe ra đưa cho hắn.
Giang Đạp Ca khều cổ cậu, hôn lén một cái: "Không sao rồi, anh không chóng mặt nữa."
Du Thuật xấu hổ: "Anh lừa em?"
Giang Đạp Ca uể oải nắm cánh tay cậu: "Lẽ nào em không muốn dựa vào vai người yêu trong khi em đang mệt sao?"
Chà, hắn nghĩ tốt quá rồi.
Giang Đạp Ca hài lòng với cái đầu của Du Thuật dựa lên vai mình, vốn dĩ hắn muốn nói cho Du Thuật biết Thẩm Bắc Dương có ý tứ gì đó với cậu, nhưng hắn nghĩ mình không nên nhúng tay vào, nếu đi lo chuyện bao đồng, chẳng phải cái được nhiều hơn cái mất sao.
Hắn nhướng mày nhìn Thẩm Bắc Dương quay đầu lại, sau đó lại cúi đầu hôn lên trán Du Thuật.
Nếu như Du Thuật có thể nhìn thấy cảnh này, cậu sẽ bị nói là một người ngây thơ đó.
Khi đến khách sạn, mọi người đều gặp khó khăn với phòng, vì nhiều người mới quyết định đi sau nên không đủ phòng, vả lại đây là tháng mười một rất đông khách nữa.
"Anh Thuật, em muốn ở chung phòng với anh." Thẩm Bắc Dương muốn dắt Du Thuật đi.
Du Thuật lén liếc nhìn Giang Đạp Ca.
Giang Đạp Ca mỉm cười: "Anh đặt phòng một người."
Mọi người xung quanh cảm thấy hắn nhanh trí đấy.
Căn phòng này lúc đó đã đặt trước ở khách sạn, Du Thuật nhắc nhở hắn, Du Thuật luôn thích lập kế hoạch trước, đoán chừng sẽ có cảnh tượng như vậy, hai người ngồi xổm suy nghĩ rất lâu, bởi vì họ họ cải nhau đến mệt mỏi luôn á...mà... Hoàn toàn quên mất còn có thêm một người em trai!
"Bắc Dương, thật xin lỗi, anh đã hứa trước với anh ấy rồi." Du Thuật cảm thấy có lỗi với em trai mình, còn hứa dẫn em ấy ra ngoài chơi, nhưng cậu lại không hề quan tâm đến người ta một chút nào.
Mấy đứa con gái trong lớp hò hét: "Giang Đạp Ca đặt phòng để ở cùng với Du Thuật phải không?"
"Để tôi xem đó là loại phòng nào."
"Chết tiệt, giường king size."
"Là thiệt nè."
Trương Hướng hâm mộ vỗ vỗ hắn: "Tôi nên học hỏi cậu à nhe."
Nếu không, bốn người sẽ phải ngủ chung trong phòng bình thường.
Sắc mặt Thẩm Bắc Dương tối sầm lại đứng một mình trong góc.
Nhờ có mấy đứa hủ này nên không ai làm phiền đến thế giới hai người của Du Thuật và Giang Đạp Ca.
Thẩm Bắc Dương nhìn căn phòng bên cạnh Du Thuật hồi lâu, sau khi lên lầu liền giữ cậu lại, hỏi cậu có thể nói chuyện với cậu ấy một chút được không.
Cảm thấy có lỗi, Du Thuật ngay lập tức đồng ý.
Vừa bước vào phòng, Giang Đạp Ca đã dùng chân đè cậu trên cửa, đóng cửa lại, sau đó đưa tay ra khóa lại.
"Anh... ừm..." Giang Đạp Ca nhe răng, hôn Du Thuật một cách mãnh liệt, một lúc sau mới nói: "Anh ghen rồi, hôm nay anh muốn em hôn anh một trăm cái á."
Giống như một kẻ bất lương chạm vào đồ sứ.
- ----
Giang Đạp Ca: (cười một cách xảo quyệt) Em trai, em còn non lắm, sao mà chơi lại anh được.
Thẩm Bắc Dương: Hừ, thứ thối tha vô liêm sỉ.