Du Thuật nhanh chóng leo xuống khỏi người Giang Đạp Ca: "Anh dọn dẹp mau lên!"
Du Thuật nhanh chóng ngồi dậy chạy qua bên cạnh, Giang Đạp Ca không vui còn lưu luyến đè cậu cọ cọ không chịu buông.
...Được rồi.
Khi cánh cửa trước mặt mẹ Du Thuật mở ra, Du Thuật mặc quần áo bình thường, phòng khách cũng bình thường, mẹ Du Thuật âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Hai người các con..." Mẹ Du Thuật nhịn không được nói: "Lần sau nhớ khóa cửa có được không?"
"Vâng ạ." Du Thuật khó chịu sờ sờ cổ, nơi vẫn còn vết cắn rất mới.
"Lần này, trừ việc mang laptop đến cho con, mẹ sẽ thực hiện lời hứa của mình khi đó." Mẹ Du Thuật đưa sổ hộ khẩu.
Du Thuật:?
"Mẹ chỉ hy vọng con vì yêu nên mới quyết định kết hôn, thân thể Du Thuật đặc thù, từ nhỏ mẹ đã không thể cho nó một cuộc sống tốt, mẹ không cho phép người khác ở bên cạnh con của mình chỉ vì sự mới mẻ. Đạp Ca, con có đồng ý sống với Du Thuật không?"
Vẻ mặt Giang Đạp Ca hơi cứng đờ, hắn không ngờ mẹ Du Thuật lại chủ động đến thúc giục mình, hoàn toàn phá hỏng kế hoạch cầu hôn Du Thuật trong ngày sinh nhật của cậu.
Giang Đạp Ca tràn đầy suy nghĩ, nhưng cuối cùng vẫn bị ánh mắt của hai người đánh bại kế hoạch của hắn: "Mẹ, mẹ và Du Thuật đợi con một lúc."
Du Thuật căng thẳng không dám nói nữa, Giang Đạp Ca làm sao lại né tránh chủ đề đó vào lúc này chứ!
Ý định ban đầu của Giang Đạp Ca là mua chiếc nhẫn vào thời điểm hắn chuẩn bị nhập học, khi đó Du Thuật luôn đổ lỗi cho hắn vì hắn mê chơi game còn phớt lờ hắn, thực tế hắn không có bất kì bản lĩnh gì, thậm chí hắn có tiến bộ trong học tập đều là vì Du Thuật. Lúc đó cách duy nhất để hắn có thể kiếm ra tiền là chơi game nên không thể quan tâm nhiều hơn, hắn còn không thể mua nổi một cặp nhẫn trơn đơn giản bằng số tiền tiết kiệm trước đây của hắn.
Hắn còn đang nghĩ cách sắp xếp ngày cầu hôn, ai ngờ mẹ vợ lại bất ngờ tấn công!
Đôi mắt sắc bén của mẹ Du Thuật có thể nhìn thấy cái hộp hình vuông lồi ra trong túi của Giang Đạp Ca, bà rất ngạc nhiên và nhìn hắn đầy yêu thương.
Du Thuật bối rối không hiểu tại sao bầu không khí đột nhiên lại dịu xuống, cho đến khi Giang Đạp Ca quỳ một chân xuống và nâng chiếc nhẫn trong tay lên.
"Ừm... em đồng ý gả cho anh nhé?" Những dòng chữ đã chuẩn bị sẵn trong đầu Giang Đạp Ca bây giờ đều bay sạch, hắn nói câu này một cách khô khan, rất không phù hợp với tính cách vô tư vô lo của hắn.
"Du Thuật, ngẩn người làm gì nữa, mau trả lời đi."
"Ờ...Ờ... Em đồng ý."
Nói xong Du Thuật còn thấy buồn cười, lẽ ra một màn cầu hôn lãng mạn lại vô cớ biến thành một màn cầu hôn đầy gượng ép, còn cậu thật ngu ngốc, mấy chục phút trước cậu còn mặc đồ hầu gái để đi quyến rũ Giang Đạp Ca ấy.
Thấy Du Thuật cười, Giang Đạp Ca cũng cười theo, nắm tay cậu đeo nhẫn vào.
Mặc dù màn cầu hôn không phải là một sự sắp đặt đầy lãng mạn và ngọt ngào như trong lòng hắn muốn, nhưng chính sự đơn giản và vui vẻ này là phù hợp nhất với khung cảnh mà Du Thuật muốn.
Mẹ Du Thuật thậm chí còn khá hài lòng khi nhìn Giang Đạp Ca, ngay lập tức gọi điện cho bố mẹ hắn để thảo luận về dự định tiếp theo của hôn lễ.
"Cho nên hiện tại hai cậu đã quyết định kết hôn? Có quá sớm không hả?" Lộ Nguyên kinh ngạc đến không gắp được miếng thịt.
"Nếu không ẻm sẽ chạy theo người khác, lúc đó là tôi đây khóc không ra nước mắt." Giang Đạp Ca gắp miếng thịt vào chén của Lộ Nguyên.
Lộ Nguyên sửng sốt một chút, liền rơi vào trầm tư.
Giang Đạp Ca nhướng mày: Anh mày đã ra tay thì mọi chuyện sẽ chính xác trăm phần trăm thôi.
Du Thuật cười tủm tỉm.
Nhưng họ không bao giờ ngờ rằng Trương Hướng lại là người nhanh nhất.
Du Thuật chỉ có thể thán phục: "Anh Hướng đây vẫn là sốt ruột nhất nhe."
Trong đầu Du Thuật nghĩ đến Trương Hướng vẫn chạy theo tình yêu với lớp trưởng bất chấp mọi ánh mắt của người khác, quả nhiên cơ hội là do anh ấy tự kiếm được...
Giang Đạp Ca không phục: "Gia đình của Phó Thu không đồng ý, họ đã cắt đứt mọi liên hệ của hai người họ. Nó không thuận buồm xuôi gió như hai ta."
Du Thuật không có nghe nói về điều đó, Trương Hướng chỉ nói chuyện với cậu rằng anh ấy đang theo đuổi ai đó.
"Phó Thu trông yếu đuối nhưng rất nóng tính. Cha cậu ấy là cha dượng nên cảm thấy xấu hổ còn buộc cậu ấy phải chia tay."
"Sau đó thì sao?"
"Cậu ấy bỏ trốn còn lấy cắp luôn cả sổ hộ khẩu. Trương Hướng nghĩ rằng là cha dượng của cậu ấy đã buông tay chấp nhận cho hai người họ, sau này khi vui vẻ nhận được giấy chứng nhận, anh ấy mới biết rằng Phó Thu đã tự đưa ra quyết định của chính mình."
"Không ngờ Phó Thu lại dũng cảm như vậy..." Lúc đầu còn tưởng rằng Trương Hướng yêu Phó Thu nhiều hơn, xem ra Phó Thu cũng đã yêu người kia không ít hơn là bao...
"Đừng nói chuyện của người khác, mấy ngày nữa phải đi chọn áo cưới rồi, em muốn mặc áo cưới kiểu gì? Anh rất muốn nhìn em mặc áo cưới, hay là bận cái loại áo ôm sát người chỉ che đi phần ngực và bụng, nhưng mà, ưm... ưm..."
"Anh còn nói thêm một câu nữa, em sẽ đào hôn!" Du Thuật hung ác uy hiếp hắn, bịt miệng Giang Đạp Ca lại.