Nàng chính là đang nghẹn một bụng khí, hiện tại có người đưa tới cửa cho nàng xả giận, nàng mới không cần lãng phí!
Trên mặt Lâm Bất Vi lộ ra ý cười vui vẻ, "Dung Dung, con không phải không muốn gả cho Thất vương gia sao?"
Lâm Dung Dung không biết tại sao cha lại đổi đề tài vòng vo, "Không muốn gả thì thế nào, chẳng lẽ cha đã nghĩ ra biện pháp gì tốt?"
Lâm phu nhân ngược lại như nghĩ tới chuyện gì, ánh mắt sáng lên, nói với Lâm Bất Vi: "Lão gia, ý của người là, để nàng kia giả danh thành Dung Dung nhà chúng ta rồi gả cho Thất vương gia?"
Lâm Bất Vi lắc đầu, đáy mắt lại hiện lên tia xảo trá, " Dung Dung của chúng ta xuất sắc thế này, nếu đưa một người giả mạo đi, Thất vương gia nhìn một cái cũng biết giả. Đến lúc đó tội khi quân đè nặng xuống, ngược lại lại mất nhiều hơn được."
"Vậy ý của lão gia là như thế nào? Không thể thay thế, thì cái hàng giả kia có ích gì?" Lâm phu nhân có điểm không cam lòng.
"Phu nhân, nàng đừng vội, vi phu còn chưa nói xong."Trong lòng Lâm Bất Vi đã có dự tính nói: "Nàng quên lúc trước trong phủ chúng ta có một di nương đã sinh một nữ nhi sao?"
Nghe hắn nói đến di nương, Lâm phu nhân có chút mất hứng, liếc Lâm Bất Vi một cái, hừ lạnh nói: "Thế nào, người còn nhớ rõ cái hồ ly tinh đó?"
"Nàng nghĩ đến cái gì vậy!" Lâm Bất Vi trách mắng.
"Vậy chàng có ý gì?" Lâm phu nhân còn chưa tiếp thu được, Lâm Dung Dung bên kiangược lại minh bạch, "Cha, ý của người không phải là-- bảo nàng ta là nữ nhi của di nương đó sinh."
Lâm Bất Vi nhìn nữ nhi ngay lập tức đã rõ ràng, thoả mãn gật gật đầu, "Vẫn là Dung Dung thông minh. Bệ hạ chỉ nói, để ta gả nữ nhi, lại không nói nhất định là con. Chỉ cần là nữ nhi của Lâm gia chúng ta, bệ hạ cũng có thể cho phép."
Lâm phu nhân cũng đã hiểu, "Đúng vậy, năm đó cái hồ ly tinh kia sinh không được bao lâu đã biến mất, sau này cũng không tìm được. Chúng ta có thể nói là nữ nhi vẫn nuôi ở bên ngoài, bây giờ mới trở về!"
"Đúng vậy." Lâm Bất Vi cười hả hê nói: "Vừa vặn cái nữ nhi đó lớn hơn Dung Dung một chút, đến lúc bệ hạ hỏi, chúng ta nói đã lớn nên phải gả."
"Lão gia thật lợi hại." Lâm phu nhân nghe xong cũng cảm thấy biện pháp này rất tốt, khen ngợi phu quân mình .
"Nhưng nếu cái hàng giả kia không nguyện ý?" Lâm Dung Dung có chút lo lắng.
"Nàng như thế nào lại không để ý để nha hoàn dẫn vào Lâm phủ chúng ta? Nàng hoặc chính là ham đồ phú quý, chúng ta nói nàng là nữ nhi đã mất tích, nàng tất nhiên sẽ đồng ý; hoặc nàng chính là một kẻ ngu, căn bản không biết mình là là ai, mới có thể bị nha hoàn mang vào. Mặc kệ loại tình huống nào, cũng sẽ đồng ý."
Trong mắt Lâm Bất Vi lóe lên ánh sáng âm độc, "Thật sự không được....... Nếu đã tiến vào Lâm phủ ta, sẽ không có chuyện nàng nguyện ý hay không. Hiện tại, sống chết cùng lập gia đình, nàng không có sự lựa chọn nào khác!"
Lâm Dung Dung nghĩ đến đã có người thay mình gả cho Thất vương gia, rốt cuộc lộ ra một chút ý cười, lau lau nước mắt trên mặt, vui mừng nói: "Cha, nhất định phải khiến nàng đáp ứng, nếu nàng không nghe theo, để cho nàng nếm thử một chút cái gì gọi là sống không bằng chết!"
***
Trữ Khanh Khanh một lần đợi, liền đợi cả nửa giờ. Nàng đủ kiên nhẫn, cũng thừa dịp trong khoảng thời gian này, hảo hảo lục lại trí nhớ, đến khi xác định ngoại trừ thân xác thì cũng chẳng còn chút kí ức nào.
Xuyên qua thì xuyên qua đi, còn không cho nàng chút trí nhớ nào? Ý là để cho nàngbắt đầu lại từ số không(gốc:'Tòng Linh Khai Thủy', cảm ơn thuonglu vì đã chém giúp ta)?