Mục lục
Ngự Sủng Mãnh Phi: Cho Gọi Độc Vương Yêu Nghiệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lòng Lâm Bất Vi vô cùng đau, lại không biết nói thế nào: "Dung Dung, cha biết con rất khổ sở. . . . . . Nhưng mà, con cũng biết ý chỉ của bệ hạ không thể làm trái. Thất vương gia mặc dù. . . . . . Nhưng bề ngoài của hắn xuất chúng, thực lực cũng là nổi bật trong đám bạn cùng trang lứa, thân phận cũng rất tôn quý, con. . . . . ."

"Cha!" Lâm Dung Dung hét một tiếng thét chói tai, cắt đứt lời nói của Lâm Bất Vi, "Hắn khá hơn thế nữa vậy thì thế nào, con chết, thì hết thảy lại có ích gì! Nếu không, bây giờ con liền trốn, trốn thật xa, cũng không cần gả cho hắn!"

"Hồ đồ!" Lâm Bất Vi cau mày, "Con bỏ trốn rồi , Lâm gia còn có thể ở lại chỗ này ! Con chính là muốn phá hủy Lâm gianhư vậy sao?"

Vừa rồi Lâm Dung Dung nói chạy trốn cũng chỉ là thuận miệng, bây giờ còn bị Lâm Bất Vi trách mắng, nàng khóc, "Cha, con không muốn gả cho hắn, chẳng lẽ ngườikhông thương nữ nhi chút nào sao? Cứ như vậy trơ mắt nhìn nữ nhi phải gả cho cái người bị nguyền rủa đó, cứ như vậy đi chịu chết sao?"

Lâm phu nhân vừa nhìn nữ nhi khóc, liền đi tới ôm nàng, mẹ con cùng nhau rơi lệ, "Lão gia, xin người nghĩ lại biện pháp đi!"

Lâm Bất Vi chỉ một nữ nhi, bình thường đều cực kì sủng ái, làm sao có thể để nàng đi chiụ chết, nhưng thánh ý ở đó, hắn cũng không cách nào thay đổi a! !

Đều do hắn vô dụng, vốn là một gia tộc hiển hách, đến tay hắn, lại biến thành bộ dạng tầm thường như hôm nay, một nữ nhi duy nhất còn bị bệ hạ bắt phải gả cho Thất vương gia!

Đúng lúc đó, có người bên ngoài gõ cửa, Lâm Bất Vi tức giận lên tiếng, "Đi vào."

Lúc Lâm quản gia tiến vào cảm thấy không khí không đúng, nhìn đến Lâm Dung Dung, đáy mắt có chút kinh ngạc, "Tiểu thư, tại sao người lại ở đây?"

Lâm Dung Dung đang khóc, không chú ý lời nói của Lâm quản gia, Lâm Bất Vi ngược lại phát hiện có chỗ bất thường, "Lâm quản gia, có gì sai à?"

"Bẩm lão gia, vừa rồi có một nha hoàn đến đây, báo đã tìm được tiểu thư, bây giờ đang chờ lão gia ở đại sảnh, ta liền đến bẩm báo với người. Nhưng, làm saotiểu thư lại có thể ở trong thư phòng người?" Lâm quản gia nghi ngờ nói.

"Dung Dung đã sớm trở lại! Còn có tiểu thư nào ở đâu!" Lâm phu nhân tâm tình không tốt, lúc này quát lớn, "Cho người đánh nàng kia ra!"

Lâm quản gia nghe xong lời này, lập tức hiểu rõ sự tình, hắn vội vàng tuân thủ, chỉ là có chút kỳ quái tự nhủ: "Đụng quỷ, chẳng lẽ ta già rồi nên mắt mờ, rõ ràng đó chính là tiểu thư a. . . . . ."

Nhưng lời này hắn nói rất nhỏ , nhưng Lâm Bất Vicó linh lực cao, nghe được rõ ràng, trong đầu hắn có cái gì đó xẹt qua rất nhanh, quay đầu gọi Lâm quản gia lại,

"Cô nương trong phòng khách kia, ngươi thấy rồi?"

Lâm quản gia gật đầu nói: "Đúng vậy, lão gia, lúc ấy ta ở ngay không xa phòng khách, nhìn giống tiểu thư, mới đến bẩm báo với người."

"Làm sao người đó có thể là ta? Chẳng lẽ các ngươi không có mắt, cũng không phân biệt được ai với ai ư?" Lâm Dung Dung hiện nổi danh mỹ nhân,cực kì tự phụ với dung mạo của mình, nghe có người giả mạo nàng vào phủ, Lâm quản gia còn nói dáng dấp cũng thật giống nàng, nhất thời liền bất mãn.

Lâm quản gia ở Lâm phủ ngây người nhiều năm, có thể nói là nhìn Lâm Dung Dung lớn lên, nếu nói nha hoàn kia nhìn lầm, là người mới thì quả thật có khả năng này, nhưng Lâm quản gia nhìn lầm, cái này phải suy nghĩ lại, hắn hỏi lần nữa:

"Giống nhau đến mấy phần?"

Lâm quản gia suy nghĩ một chút, "Hiện tại trời tối, cộng thêm chút khoảng cách, ta đoán chừng phải có hơn 5 phầntương tự."

Thậm chí có người so sánh với nàng, trong lòng Lâm Dung Dung rất không vui, "Cha, nha đầu không biết xấu hổ từ đâu đến, thế mà lại giả mạo con!Con muốnrạch mặt nàng ta!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK