Bò dậy, phủi phủi bụi bặm trên người, Ninh Khanh Khanh bắt đầu đánh giá tình hình thực tế của hang núi này.
Hang núi là do thiên nhiên tạo thành, không có quá nhiều dấu vết đào bới của con người, bên trong hang núi có hình vòm tròn, ước chừng cao ba thước, chiều dài hai bên trái phải chỉ khoảng chín thước, cũng không tính là quá lớn.
Trên đỉnh có hai vật hình thù dị thường, ước chừng to bằng bàn tay người, ánh sáng bên trong động chính là do hai vật đó phát ra.
"Đó là đá dạ quang." Thiếu niên thấy nàng nhìn chăm chú trên đỉnh, nói một câu giải thích.
Ninh Khanh Khanh gật đầu, quay đi chỗ khác.
Đồ vật bày biện bên trong cũng cực kỳ đơn sơ. Ở một góc của hang núi, hơn mười chiếc rương được xếp chồng chất. Chiếc rương bởi vì mục nát mà tả tơi, mở ra, lộ ra một đống vàng thỏi bên trong, nhuộm hai bên vách tường của hang núi thành màu vàng.
Ánh sáng hiện ra hấp dẫn Ninh Khanh Khanh trong chốc lát, dù sao ở quốc gia ban đầu của nàng, vật này chính là đồng tiền mạnh.
Nhưng theo kiến thức phổ thông, Ninh Khanh Khanh biết vàng bạc không phải là thứ Linh Sư theo đuổi.
Chính giữa hang núi có một bàn đá do thiên nhiên hình thành. Trên bàn đá cao chất đống một vài cái rương lớn nhỏ. Nhưng mà so với chiếc rương vàng bạc bên kia, chất liệu của chiếc rương ở đây vừa nhìn liền thấy cao cấp hơn rất nhiều, có thể tưởng tượng đồ vật bên trong so với vàng bạc càng thêm trân quý.
Ninh Khanh Khanh và thiếu niên kia hiển nhiên đều nghĩ tới điều đó, hai người bước nhanh đi tới, đồng thời đứng ở bên cạnh bàn đá.
Thiếu niên nhìn Ninh Khanh Khanh một cái, giơ tay lên làm động tác mời đối với nàng.
Ninh Khanh Khanh nghi ngờ, liếc mắt nhìn hắn, tìm một cây gỗ thật dài bên cạnh, đứng ở cách xa bàn đá này một chút, cẩn thận từng li từng tí mở nắp rương ra.
"Tính cảnh giác rất cao." Thiếu niên cười nói.
"Đó là đương nhiên." Ninh Khanh Khanh bĩu môi, "Ngươi đây lại có thể tốt như vậy, để ta mở ra trước, rõ ràng là muốn ta làm tiên phong, ta mới không ngốc!"
"Là ngươi nghĩ nhiều, ta đây gọi là phong độ quí phái." Thiếu niên cắt ngang một tiếng.
Phong độ quí phái? Từ ngữ này. . . Chẳng lẽ là đồng hương xuyên qua?
Ninh Khanh Khanh nghiêng đầu, đánh giá thiếu niên, thử dò xét hỏi một câu, "Ngươi biết Anh quốc sao?"
"Ưng quốc? Đó là nơi nào? Tràn đầy chim ưng sao?"(*) Thiếu niên kia nhíu mày, trong mắt mơ màng một mảnh, bộ dáng cũng không giống như giả bộ, Ninh Khanh Khanh không biết là hắn cố tình làm ra vẻ, hay là thật sự, tiếp tục hỏi:
(*)英: Anh, 鹰: chim ưng - đồng âm, cả hai đều là ‘Ying’
"Sao tới bây giờ ta chưa nghe nói qua từ ngữ phong độ quí phái này, là ngươi tự nghĩ ra à?"
"Chưa từng nghe qua sao?" Thiếu niên nhún vai, "Đó có thể là gia đình ta đặc biệt, dù sao gia đình ta từ ngữ mới mẻ không ít, ý nghĩa đại khái chính là ưu tiên phụ nữ, cũng có thể nói là phong độ quí phái."
Ninh Khanh Khanh đoán tổ tiên thiếu niên này có thể có người xuyên tới đây, để lại những từ ngữ mới đó, rồi lưu truyền tới hậu bối này.
Trong lúc nói chuyện phiếm, chiếc rương bị mở ra, không có sương độc, khói độc, cũng không có cơ quan.
Ở trong hộp sắt giữa chiếc rương màu xanh sẫm, chứa một cái nhẫn.
Màu sắc cổ xưa, kiểu dáng tinh xảo, trên mặt được khảm một viên đá quý xanh biếc. Dưới ánh của đá dạ quang, viên đá quý kia chói lọi rực rỡ, giống như màu sắc của sự sống, vừa nhìn đã biết đây là đồ tốt.
Ninh Khanh Khanh đưa tay tới lấy, lại thấy thiếu niên kia ôm cánh tay bất động, không khỏi có chút ngạc nhiên, "Ngươi không cần?"
Hắn lắc đầu, "Đây là Trữ Vật Giới Chỉ cao cấp, ta đã có thứ tương tự, không cần."
Không cần?
Ninh Khanh Khanh liền không khách khí, nàng đang cần một món đồ như thế.