"Ngươi xem, đây là Thất Hoàng thúc của ta . . ." Tử Tuyết công chúa tính toán nói cho Lâm Khinh Khinh mới tới biết để mà hành lễ, nhưng quay đầu vừa nhìn.
Thì người bên cạnh này đang trợn to hai mắt, khi nhìn thấy Thất Hoàng thúc, cái miệng đều há hốc thành hình chữ O.
Bản thân Tử Tuyết công chúa biết vóc người của Thất Hoàng thúc, so với bất luận kẻ nào đều là tuyệt phẩm trần gian, từ nhỏ đến lớn đều bị vô số người dùng ánh mắt si mê ngắm nhìn, hâm mộ.
Vừa vặn vị tiểu thư đứng bên cạnh này, phải chăng ánh mắt có điểm quá mức tự nhiên, quá mức thẳng thắn. Khi Thất Hoàng thúc từ con đường nhỏ đi tới đây , nàng vẫn còn duy trì vẻ mặt đó, cũng không biết khắc chế kìm hãm gì cả.
"Lâm Khinh Khinh, còn không mau hành lễ!" Tử Tuyết công chúa thật sự là nhìn không nổi nữa, không vừa ý mở miệng nhắc nhở một phen Ninh Khanh Khanh "háo sắc" .
Ninh Khanh Khanh như thấy quỉ mà chỉ vào nam nhân, "Ngươi, ngươi, ngươi, làm thế nào mà ở chỗ này?"
"Chẳng lẽ Bổn vương thật sự dung mạo khó coi, hù dọa ngươi thành cái dạng này?" Phượng Phi Bạch chậm rãi giương mắt, đôi mắt xinh đẹp quét qua liếc xéo Ninh Khanh Khanh.
Đây không phải vấn đề khó coi hay không a!
Nếu không phải nàng hiện tại nhấc chân cũng không chạy nhanh hơn được, thì nàng hận không thể ngay lập tức bay ra ngoài a.
Vị Thất Hoàng thúc này, không phải là mỹ nam ác độc ngày đó nàng gặp ở Thiên Ngoại Phi Trụy, toàn nói những lời độc mồm độc miệng sao?
Nhìn hắn tắm rửa, chứng kiến hắn thiêu xác người khác, còn bị hắn bóp cổ, xuýt nữa đã chết. Giờ lại thấy hắn phản xạ chính là kinh ngạc!
Nhưng mà điệu bộ vị Thất Hoàng thúc này, tựa hồ là không nhớ rõ nàng. Ninh Khanh Khanh nghĩ thầm, có lẽ là do nàng thay đổi xiêm y, hơn nữa ngày đó cũng chỉ đối mặt vào buổi tối , lại trong bồn tắm không thấy rõ mọi thứ, cho nên nàng vội vàng khiêm tốn giải thích.
"Không có không có, đó là bởi vì Thất Hoàng thúc dáng dấp tiên nhân đột nhiên xuất hiện ở trước mặt tiểu nữ, nhất thời bị tuyệt thế tao nhãcủa ngài hấp dẫn, cứ tưởng thần tiên Thiên Giới hạ phàm, cho nên đặc biệt kinh ngạc."
"Hả?" Phượng Phi Bạch hơi cau mày, "Ngươi không phải đã gặp ta sao? Vì sao còn có thể kinh ngạc?"
Xong rồi, hắn còn nhớ rõ nàng!
Có cần bỏ chạy hay không đây?
Nhưng mà, không chạy nhanh hơn hắn.
Thôi vậy, chạy càng phiền toái. Thân phận hiện tại của nàng là nữ nhi của thần tử, ở trong hoàng cung này, vị ĐÔcj Miệng Vương gia này cũng không thể tùy tiện giết người đi.
Tử Tuyết công chúa thấy giữa Ninh Khanh Khanh và mỹ nam độc miệng này trao đổi vài câu, cuối cùng nhìn thẳng vào mắt Ninh Khanh Khanh "Ngươi vừa mới trở lại kinh thành, làm sao đã biết Thất Hoàng thúc của ta?"
Ninh Khanh Khanh nghĩ thầm biết nói như thế nào? Nói là ta ngã vào trong bồn tắm của Thất Hoàng thúc ngươi? Nên đành tùy tiện tìm câu cho qua " Thất Hoàng thúc của Công Chúa vô cùng hào hoa, vang danh tận trời xanh, mọi người trong lòng mong mỏi, ta cũng giống vậy thôi."
Phượng Phi Bạch dừng ánh mắt rơi trên mặt Ninh Khanh Khanh, đương nhiên gật gật đầu "Nhìn ánh mắt của ngươi cũng biết rõ ngươi đã thầm mến ta từ lâu rồi."
Tử Tuyết công chúa mở to hai mắt nhìn, thấy Ninh Khanh Khanh mà tựa như nhìn thấy quái vật "Ngươi thầm mến Thất Hoàng thúc của ta?"
Cái miệng độc ác kia đang nói thất loạn bát tao gì đó. Trong ánh mắt của nàng có bất đắc dĩ, có chán ghét, có ghét bỏ, chính là không có khả năng thích hắn, hắn vẫn nhìn thấy.
Ninh Khanh Khanh nghe thế đành tự thanh minh "Công Chúa, mặc dù ta đối với danh tiếng Thất Hoàng thúc của người đã sớm nghe danh, nhưng mà loại chuyện yêu thích này, thì không có."
"Phải không?" Phượng Phi Bạch ánh mắt hơi nheo lại, con ngươi thâm thúy hơi đổi, sóng mắt dập dờn, chậm rãi mà nói: "Tử Tuyết a, ngươi thử nói, một nữ nhân, đêm hôm khuya khoắt chạy đến trong phòng tắm của nam nhân , hiển nhiên nhìn lén người khác tắm rửa, có tính là thích hắn hay không?"
"Đúng thế." Tử Tuyết công chúa gật đầu.