"Ta đều đã biết, ngươi đi đi." Ninh Khanh Khanh vẫy tay, đưa mắt nhìn Vân Triệt cùng công chúa Tử Tuyết bước lên trên cổ xe xinh đẹp rồi khuất xa dần, lại nhìn chiếc rổ trong tay chính mình khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi xuống sắc.
Có sức quyến rũ thì đã thế nào, còn không phải cũng chỉ là một nữ đầu bếp bé nhỏ có sức quyến rũ thôi sao.
Nhưng nàng làm sao có thể cam tâm chỉ làm một đầu bếp nho nhỏ đây?
Trong lòng Ninh Khanh Khanh ngoài phẫn nộ vẫn chỉ là phẫn nộ. Bất chợt cảm nhận được hương vị của thức ăn ngon bay ra từ quán tửu lâu bên cạnh, lúc này đây những bất mãn trong lòng nàng rốt cuộc cũng hóa thành hành động mà tiến vào tửu lâu. Sau khi tiến vào, nàng kêu một bữa trưa thượng hạng với đủ các món trên trời, dưới biển, trên cạn, đem năm mươi lượng bạc tiêu sạch sẽ mới hài lòng "ợ" một tiếng rồi trở về vương phủ.
Phượng Phi Bạch vẫn như cũ nằm trên giường êm, nhưng mà tư thế có chút thay đổi, mà hiện tại lại đang nói chuyện cùng Dương Thiếu Thần ở ngay bên cạnh.
Thấy Ninh Khanh Khanh đi vào, tầm mắt Phượng Phi Bạch ngước lên, trái phải xem xét đôi tay đang trống không của nàng, khóe miệng như có như không nhếch lên một chút.
"Khinh Khinh biểu muội, ngươi đã đến rồi à." Dương Thiếu Thần nhìn thấy Ninh Khanh Khanh đi tới, nở một cười lộ ra cả hàm răng trăng tinh.
A! Dương Thiếu Thần sao cũng ở chỗ này?
Ninh Khanh Khanh đã sớm chuận bị tốt điệu bộ, lúc này nhìn vào cũng không dễ gì nhận ra chỉ là đang diễn thôi đi. Vừa vào cửa, nàng liền bày ra bộ mặt như đi đưa đám, lại còn mang bộ dáng so với loài sói không khác nhau là mấy mà nhào tới Phượng Phi Bạch đang trên giường êm.
"Vương gia a, ta mang theo năm mươi lượng bạc ngài cấp, chuyên chú thành thật mà đi thẳng một mạch đến chợ, sau khi ta cùng đại thẩm bán hàng đấu võ miệng qua hơn ba trăm trần, sau cùng nàng ta rốt cuộc cũng chịu bán cho ta với ba văn tiền, lúc này tay ta mới sờ túi một cái..."
"Là như thế nào?" Dương Thiếu Thần hỏi.
Ninh Khanh Khanh làm nên bộ dáng như sờ phải một khoảng không: "Ví tiền thế nhưng lại không thấy! Ta hết lục trái lại tìm nhưng vẫn là không tìm ra được ví tiền. lúc này mới chợt nhớ ra sau khi tiến vào chợ liện bị một tên mặt lấm la lấm lét đụng phải a!"
Phượng Phi Bạch chậm rãi hỏi: "Thế cho nên?"
Một tay Ninh Khanh Khanh nâng lên khẽ lau lau khóe mắt không chút nước mắt, nói: "Không biết cái tên trời đánh ấy từ chỗ nào tới, dĩ nhiên đem năm mươi lượng bạc đều đem đi mất rồi. Đây chính là năm mươi lượng a!" Liền bị nàng ăn một trận, ngẫm lại quả thực quá là xa xỉ đi, thật là vui.
"Tốt! Người này quả thật can đảm, ngay cả người của vương phủ cũng dám trộm.!" Dương Thiếu Thần hất mái tóc trán dài một cái thật tiêu sái mà hỏi: “Muội nói xem, người kia có bộ dáng ra sao, ta giúp muội đi tìm hắn!"
Tìm cái rắm! Căn bản là không có người nào a!
Ninh Khanh Khanh cúi đầu lại làm ra bộ dáng lau nước mắt: "Ta nhớ rất rõ bộ dạng hắn mặt gian mày giảo, vóc người không cao, ngoài ra cũng không còn có điểm gì đáng chú ý cả."
Dương Thiếu Thần nói: "Thế này, không dễ gì mà tìm ra được a."
Ninh Khanh Khanh lại thêm tâng bốc chính mình đã làm hết phận sự cỡ nào: "Đâu phải là không dễ tìm sao? Ở chợ, ta cũng đã tìm qua hai vòng, nhưng đều không tìm ra được tên tặc tử kia!"
Phượng Phi Bạch nhẹ nhàng mà đưa tầm mắt liếc qua nhìn Ninh Khanh Khanh: "Vậy ngươi sau này làm sao bây giờ?"
Làm sao bây giờ? Ninh Khanh Khanh khẽ mở miệng nói: "Vương gia sau này có lẽ đừng làm ta đi ra ngoài mua thức ăn. Ta vóc người nhỏ bé như vậy, tuổi lại nhỏ, người xấu không khỏi sẽ đánh chủ ý tới trên người của ta! Đây cũng phải là lỗi của ta, vương gia, người không nên trách cứ ta a!"
"Không trách."
Nhìn xem đi, kỹ xảo diễn của nàng không phải là rất tốt sao, chính là như vậy chỉ cần chút nước mắt, liền có thể thành công. Ngay cả vương gia cơ trí độc mồm độc miệng không phải cũng bị nàng che mắt sao.
Ngay khi Ninh Khanh Khanh đang chuẩn bị vuốt mông ngựa thêm vài câu thì giọng nói lạnh như núi băng của Phượng Phi Bạch du dương mà truyền đến: "Chỗ bị mất chính là tiền cơm mười ngày của ngươi , bổn vương cần gì phải trách cứ."
A!
Miệng của Ninh Khanh Khanh cứ vậy mà mở ra, hết trừng mắt lại trừng mắt mà nhìn nam nhân đang thản nhiên như không, cứ u mê tựa hồ như không nghe thấy gì.
"Đó là tiền cơm của ta?"
"Đúng vậy."
"Không phải là tiền mua thức ăn hôm nay của vương gia sao?” Ninh Khanh Khanh ngây cả người.
P/S : cho tớ PR nhé .
Cần tuyển thêm rất rất nhiều editor mới .
Hoan nghênh những bạn chưa từng edit cũng định tham gia nhảy hố cùng . Tổ edit Dưỡng điêu thành hậu sẽ hỗ trợ phần mềm chuyển ngữ và các kĩ năng để mỗi ngày bạn chỉ cần tập edit 1 tiếng , sau 7 ngày là có chap hoàn chỉnh .
Nếu hàng ngày bỏ nhiều thời gian hơn sẽ có chap edit sớm hơn .
Mỗi chap chỉ hơn 1k chữ , dài độ 4 trang, rất nhẹ nhàng.
Nhảy hố đê !!!!!!