Kim Phượng không được ngủ ngon, là vì hoàng đế bệ hạ Đoàn Vân Chướng.
Lần trước, sau khi nàng cùng Đoàn Vân Chướng đồng cam cộng khổ chạy hết ba vòng hoàng thành, cũng không biết dây thần kinh nào của Thái hậu nương nương bị đặt sai chỗ mà lệnh cho nữ quan mỗi tháng sắp xếp hai ngày cho nàng thị tẩm.
Vì vậy, nàng liền thị tẩm. (thị tẩm: hầu hạ hoàng thượng ngủ và xxyy)
Đối với chuyện thị tẩm này, kỳ thực Kim Phượng cùng Đoàn Vân Chướng đều thập phần u mê.
Đoàn Vân Chướng mỗi tháng có hai ngày bị cung nhân đưa đến Hương La Điện. Sau đó ở trước mặt nàng, bị bóc lột chỉ còn lại lớp áo trong, lại ở trước mặt nàng, công khai nằm lên phượng giường của nàng, đắp chăn, sau đó… lập tức chạy đi đánh cờ cùng Chu Công (ngủ khò khò). Kim Phượng đành phải nơm nớp lo sợ chờ lão nhân gia ngủ say, cẩn thận nhắc góc chăn lên, tận sức đem thân hình mượt mà của mình núp ở góc giường.
Chuyện này vốn cũng không có vấn đề gì. Phượng giường của hoàng hậu lớn đến mức đủ cho năm sáu người xúm vào chơi mạt chược.
Nhưng hận nhất chính là, nếp ngủ của tên tiểu tử chết bầm kia quá xấu! Sau khi Kim Phượng bị đạp xuống giường đến lần thứ bảy, rốt cuộc cam chịu số phận, từ bỏ ý định bò lên giường trở lại.
Nằm trên sàn nhà lạnh lẽo hai ngày, Hoàng hậu nương nương quá mức ưu phiền.
“Hoàng thượng, hay là, ngài trở về Hiên La Điện mà ngủ đi?” Ngày hôm đó, rốt cuộc Kim Phượng cũng lấy đủ dũng khí, đưa ra lời khẩn cầu chôn dấu từ đáy lòng đã lâu với Đoàn Vân Chướng.
Đoàn Vân Chướng lạnh lùng liếc nhìn nàng: “Ngươi cho rằng trẫm vui lắm sao? Nếu không phải mẫu hậu hạ chỉ, trẫm cũng chẳng thèm ngủ chung giường với ngươi đâu.” Hắn nhíu mày, “Có điều, nói gì thì nói, hai người ngủ, hình như so với một người ngủ cũng không có gì khác biệt.”
Kim Phượng vừa đau vừa tức nghĩ, đương nhiên không có gì khác biệt, ngài vẫn là một mình ngủ một giường lớn không phải sao?
“Có điều.” Đoàn Vân Chướng nói: “Nếu ngươi có thể làm cho mẫu hậu thay đổi chủ ý, ta sẽ trả lại chiếc giường cho ngươi.”
“Thần thiếp… làm sao có thể sửa lại chủ ý của Thái hậu nương nương?”
“Chuyện này trẫm không cần biết. Hoàng hậu, cái này phải xem năng lực của ngươi.” Hoàng đế bệ hạ quá mức vui mừng.
Kim PHượng bừng tỉnh hiểu ra. Bàn chân đá mình xuống giường mỗi đêm, tuyệt đối là cố ý.
Tiểu tử chết bầm này, tuổi còn trẻ mà tâm cơ đã âm trầm như vậy rồi.
“Hoàng thượng, đã trễ thế này mà ngài còn đến đây, chính là vì muốn cắn hết hạt dưa trong nội cung của thần thiếp sao?” Đôi môi Kim PHượng run rẩy. Nàng mất tâm tư sai ngự thiện phòng dùng hoa quế trộn hồi hương tám cánh để xào hạt dưa, vậy mà thoáng cái đã lại bị hoàng đế bệ hạ cắn sạch.
Đoàn Vân Chướng chép chép miệng: “Chẳng biết tại sao, trẫm cảm thấy hạt dưa trong cung hoàng hậu đặc biệt thơm ngon, giường ngủ trong cung hoàng hậu cũng đặc biệt thoải mái. Chi bằng… hôm nay trẫm ngủ lại chỗ của hoàng hậu nhỉ?”
Mặt Kim Phượng lập tức xanh mét.
Đoàn Vân Chướng cười tủm tỉm nói: “Hoàng hậu, nên nghỉ ngơi sớm đi.” Phủi phủi long bào, hồi cung.
Kim Phượng hậm hực ngồi bên mép phượng giường, hỏi Tố Phương: “Ngươi nói xem, hoàng đế cùng bản cung, vì sao cứ nhất định phải ngủ chung đây?”
Tố Phương đỏ mặt: “Chuyện này… bên trong chuyện này có học vấn… Nô tỳ cũng không nên nói.”
Kim Phượng hai mắt sáng ngời: “Học vấn? Ngụy thái phó cực kỳ có học vấn. Ngày mai lên lớp, ta sẽ hỏi ông.”
Tố Phương càng đỏ mặt hơn.
Ngụy thái phó đáng thương.
Nhưng mà, dạy học, truyền đạo thụ nghiệp, hay những người giải thích nghi hoặc cũng giống nhau thôi. Giải thích nghi hoặc, không phải là trách nhiệm của Ngụy thái phó hay sao. Nghĩ tới đây, Tố Phương cũng cảm thấy lương tâm thoải mái phần nào.
******
Lại nói hôm đó, Ngụy Thái phó vốn đã nản lòng thoái chí, ngay cả kim thước ngự tứ cũng không cần, dự định cáo lão hồi hương. Nhưng vừa về đến nhà, trong nội cung liền truyền ra tin tức, nói hoàng đế tự mình chạy ba vòng hoàng thành. Ban đầu Ngụy thái phó kinh hãi, sau lại mừng rỡ. Nghe nói Ngụy thái phó nhốt mình trong thư phòng uống chút rượu, đứng sau cửa sổ phòng phát tác men say, còn lớn tiếng la to: “Đây là phúc của triều đình ta, phúc của xã tắc!”
Về sau, là Thái phó phu nhân tự mình đạp cửa, xách lão nhân gia ra ngoài.
Ngụy thái phó tỉnh rượu, ngày hôm sau tinh thần lại phất chấn như xưa. Lên lớp nhìn thấy hoàng thượng hoàng hậu, rõ ràng lộ ra nụ cười thản nhiên. Hoàng đế bệ hạ cùng hoàng hậu nương nương đều hoảng sợ mất mấy ngày mới an định lại tâm thần.
Trong lòng Ngụy thái phó vẫn đang suy nghĩ: Hai người đế hậu này, đều không phải là nhân vật bình thường a. Đương nhiên, chuyện Kim Phượng bị ép buộc làm cho xong từ đầu đến cuối, ông chẳng hề hay biết chút nào.
Hôm đó, Ngụy Thái phó lại hân hoan lên lớp, giảng về Chu Lễ. Giảng say sưa bốn chữ ‘Lễ không thể bỏ” nói có sách, mách có chứng, rốt cuộc cũng chịu thả cả lớp tan học. Ngụy Thái phó đang định thu dọn sách vở xuất cung, lại thấy hoàng hậu nương nương đứng trước bàn mình, ánh mắt sáng quắc nhìn mình chằm chằm, dường như có chuyện gì vô cùng khó nói.
“Nương nương có chuyện muốn nói ư?”
Kim Phượng chần chừ một lúc: “Lão sư, bản cung có một vấn đề, đúng là có liên quan đến ‘Lễ không thể bỏ’.”
Tinh thần Ngụy Thái phó tỉnh táo: “Mời nương nương cứ nói.”
“‘Lễ không thể bỏ’ bốn chữ này có phải là hoàn toàn không thể thương lượng?”
Ngụy Thái phó nghiêm mặt nói: “Lễ quân giả to lớn vô cùng. Đã là lễ, dĩ nhiên là kết cấu làm việc, sao có thể xem nhẹ mà phế bỏ?”
Kim Phượng khổ sở: “Tất cả ‘Lễ’ đều không thể phế bỏ hay sao?”
Ngụy Thái phó suy nghĩ một chút: “Cũng không hẳn, còn phải xem thái độ của người hành lễ như thế nào nữa. ‘Lễ Ký’ có viết, ‘Lễ’ là để xác định quen thân hay sơ, xét sự ngờ vực, phân biệt giống nhau và khác nhau, tỏ rõ đúng và sai. Còn nếu không thể xác định thân hay sơ, xét sự ngờ vực, phân biệt giống nhau và khác nhau, tỏ rõ đúng và sai, không bằng bỏ đi.” (Lễ ký, hay Kinh Lễ là 1 quyển trong bộ Ngũ Kinh của Khổng Tử, tương truyền do các môn đệ của Khổng Tử thời Chiến Quốc viết, ghi chép các lễ nghi thời trước)
Kim Phượng cúi đầu, nhíu mày hồi lâu: “Lão sư, vậy tại sao bản cung cùng hoàng thượng lại phải ngủ chung một giường làm gì? Chẳng lẽ chúng ta ngủ chung thì có thể xác định thân hay sơ, xét sự ngờ vực, phân biệt giống nhau và khác nhau, tỏ rõ đúng và sai ư?”
Nghiên mài mực hình hoa sen được Ngụy thái phó vô cùng yêu thích ‘ba’ một tiếng rơi xuống đất, nát bấy.
“Lão sư, lão sư?”
Ngụy thái phó rốt cuộc hoàn hồn, còn chưa kịp đau lòng vì cái nghiên mực của mình, trong miệng lắp bắp khó nói: “Chuyện này là… Nhân luân…” (Nhân luân: luân thường đạo lý giữa vua tôi, cha con, vợ chồng, an hem, bạn bè trong xã hội phong kiến cũ) “Vì sao ngủ chung lại là nhân luân?”
“Hoàng hậu nương nương… học vấn trong vấn đề này…”
“Bản cung biết rõ trong này có học vấn. Lão sư là người cực kỳ có học vấn đương triều, nhất định biết rõ đáp án.”
Ngụy thái phó bắt đầu xé rách vẻ đẹp bộ râu của mình.
“Nương nương…Ai cũng có chuyên môn của mình, chuyện này, phiền ngài đi hỏi Hoa thái y đi.”
Ngụy thái phó ôm lấy sách vở, chạy trối chết. Bóng lưng giống như một con thỏ già đang bị chó sói đuổi giết.
Hoàng hậu nương nương suy đi nghĩ lại, quyết định lúc hồi cung đi vòng một chuyến đến Thái Y Viện.
******
Hoa Thái Y chính là lão thái y cao cấp nhất trong Thái Y Viện. Bộ râu của ông cũng chẳng thua kém gì của Ngụy Thái phó. Hoa thái y tổng cộng đã khám cho Kim Phượng hai lần. Một lần là vì ăn thịt dê do Hồi Cương tiến cống không cẩn thận đã bị bội thực, một lần chính là sau khi bị hoàng đế vô đức kia lôi kéo chạy ba vòng cổng thành trở về.
Nghe nói hoàng hậu nương nương đích thân giá lâm, Hoa thái y vội vàng ném đống dược liệu đang kiểm tra trong tay xuống, vội vàng đón tiếp.
Vào Sách Dược Phòng, liền thấy hoàng hậu nương nương đang cầm một quyển sách vẽ châm cứu lật xem những hình người bên trong. Hoa thái y quỳ phịch xuống đất: “Nương nương, cuốn sách này không nên xem!”
Kim Phượng kinh ngạc: “Vì sao?”
“Cuốn này rất bất nhã!”
Kim Phượng có chút lưu luyến liếc nhìn hình người bị đánh dấu chấm toàn thân bên trong, cuối cùng cũng đóng sách lại.
Hoa thái y lau mồ hôi: “Không biết hoàng hậu nương nương giá lâm, có gì căn dặn?”
Kim Phượng thân thiện dìu Hoa thái y đứng lên: “Thật không dám giấu diếm, đúng là có chuyện muốn thỉnh giáo thái y. Hôm nay bản cung đã hỏi Ngụy Thái phó, Ngụy thái phó lại nói chuyện này cần phải hỏi ngài mới được.”
Hoa thái y mỉm cười: “Chắc là vấn đề có liên quan đến dưỡng sinh, xin nương nương cứ hỏi.”
Kim Phượng nhếch miệng: “Kỳ thật cũng không phải là chuyện to tát gì. Bản cung chỉ muốn biết, hỏi vì sao bản cung nhất định phải ngủ chung giường với hoàng thượng đây?”
“Hắc?” Hoa thái y cho rằng mình nghe lầm.
“Bản cung muốn hỏi, vì sao bản cung nhất định phải cùng hoàng thượng ngủ…”
“Nương nương!” Hoa thái y không biết ăn gan hổ ở đâu, quỳ rạp xuống đất, cứng rắn cắt đứt lời nói vàng ngọc của Hoàng hậu nương nương.
“Chuyện này… Chuyện này… Thực sự thần không có khả năng giải đáp…”
Mặc dù tính tình của Kim Phượng rất tốt, giờ phút này cũng kiềm chế không được. Một vấn đề chẳng lấy gì là to tát, vậy mà bắt nàng hỏi một vòng, ai ấy đều làm ra bộ dáng thế này thế nọ là sao.
“Hoa thái y, hôm nay ngài cần phải nói rõ việc này cho bản cung biết! Nếu ngài còn dám kêu bản cung đi hỏi lung tung chỗ khác thì…” Kim Phượng u ám hừ một tiếng, Hắc Bàn cũng biết nổi cáu đấy!
Hoa thái y, trong nháy mắt, làm như đã già đi mất vài tuổi. “Thần… Thần sao dám để hoàng hậu nương nương nhọc thân đi hỏi người khác…”
“Vậy ngài tự mình giải đáp đi.”
Hoa thái y siết chặt vạt áo, quỳ thẳng không dậy nổi. “Nương nương…”
“Trong đầu ngài còn biết bản cung là nương nương ư?”
Hoa thái y nước mắt lã chã. Một hồi lâu, ông từ dưới đất đứng lên, đi đến giá sách rút ra một quyển, dâng lên trước mặt hoàng hậu nương nương.
“Đáp án, tất cả đều nằm trong quyển sách này.”
Kim Phượng để mắt đảo qua, chính là một quyển “Tam nguyên diên thọ tham tán thư”.
“Nương nương mời xem… Mời xem những phần đã được khoanh tròn chú thích bằng bút chu sa trong sách.” Nét mặt già nua của Hoa thái y ửng đỏ. Qua tuổi năm mươi, dưới lệnh cưỡng chế của Hoa phu nhân, Hoa thái y không thể không bắt đầu nghiên cứu cặn kẽ một ít cuốn sách.
Năm tháng không buông tha người a.