Chu đại tài tử nhìn một cái đã nhận ra, Hoàng hậu nương nương chính là tiểu cung nhân trong ngự hoa viên hôm đó. Ông như ngộ ra điều gì, rồi lại chán nản rũ rèm mắt xuống.
“Chu lão sư, gần đây có bệnh gì sao?”
Chu đại tài tử cúi đầu hành lễ. “Hoàng hậu nương nương, hạ thần mệnh tiện, không đáng hoàng hậu nương nương hỏi thăm.”
Kim Phượng ân cần lại đụng phải bức tường băng đổ ập xuống phủ đầu.
Kim Phượng im lặng một lát. “Chu lão sư, có còn nhớ ông đã từng tặng cho bản cung một cành phù dung hay không? Ông đã nói, không cần để ý người khác nhìn ngươi thế nào, mấu chốt là ở chính ngươi nghĩ về mình như thế nào.”
“Vậy hoàng hậu nương nương, hôm nay nương nương có thể nhìn rõ bản thân chưa?” Chu đại tài tử thờ ơ hỏi.
Kim Phượng giật mình.
Một hồi lâu, nàng nói. “Chu lão sư đang trách ta sao?”
Nàng không thèm xưng ‘Bản cung’ mà dùng ‘Ta’. Chu đại tài tử lưu ý nhìn nàng một cái, lắc đầu cười khổ. “Thôi thôi, nương nương cũng chỉ là một đứa bé.”
Kim Phượng ngập ngừng một hồi lâu, rốt cuộc nói. “Thật xin lỗi.”
“Xin lỗi về điều gì? Bởi vì nương nương là con gái của Uy Quốc công ư?” Đôi mắt Chu đại tài tử là một mảnh trong suốt. “Trên đời này có rất nhiều chuyện, chúng ta không có cách nào lựa chọn.”
“Nhưng lão sư ông lại có thể trước sau như một, giữ lại bản tâm.”
Chu đại tài tử mân mê miếng ngọc bội trong lòng bàn tay, chậm rãi nói. “Hoàng hậu nương nương cũng có bản tâm, chỉ là nương nương còn chưa nhìn thấy mà thôi.”
Thiên lao thật sâu, thâm sâu biết bao, huyết lệ đầy bụng, muốn chết cũng không được.
Lúc trước Kim Phượng cho rằng thiên lao là nơi giam giữ người, hôm nay mới biết được, nàng sai rồi.
Lúc đầu, thiên lao có thể là nơi giam giữ người nhưng lúc sau lại là nơi giam giữ dã thú. Quan chưởng ngục dẫn đường phía trước nhìn chằm chằm vào khuôn mặt dần dần trắng bệch của hoàng hậu nương nương, mồ hôi chảy ròng ròng, rốt cuộc khom người quỳ xuống.
“Nương nương, thần có tội.” Hắn khẩn thiết đem chóp mũi nhắm ngay mũi giày của hoàng hậu nương nương. Thân thể to mọng vất vả chắn ngang lối đi chật hẹp của thiên lao. Đoàn người dừng ở giữa lối đi. Trong hàng rào hai bên, tiếng kêu gào như tiếng dã thú càng lúc càng rõ ràng.
Mặc dù Kim Phượng rất muốn đá hắn một cước văng ra xa, nhưng vẫn miễn cưỡng cố nén.
“Khanh có tội gì?”
Chu đại tài tử ở sau lưng thản nhiên lên tiếng: “Hoàng thượng ý chỉ vội vàng, chưởng ngục đại nhân còn chưa kịp dọn dẹp sạch sẽ phạm nhân hai bên lối đi. Cho nên mới khiến hoàng hậu nương nương kinh sợ.”
Kim Phượng bừng tỉnh. Nàng xoay người sang chỗ khác, chỉ thấy Chu đại tài tử tóc mai rối loạn, dung nhan tiều tụy, thân ở trong ngục nhưng vẫn hệt như lần đầu nàng gặp mặt, tựa như một bức lụa trắng.
Nàng hít sâu một hơi: “Nhà tù nhốt Lữ phạm còn xa lắm không?”
“Ở ngay phía trước ạ.” Quan chưởng ngục gần như quỳ rạp cả người xuống đất.
Kim Phượng giậm chân. “Vậy ngươi còn không mau đứng lên!”
Quan chưởng ngục lúc này mới tỉnh ngộ, vội vàng đứng lên, lấy ra chùm chìa khóa, di chuyển thân hình nặng nề chạy về phía trước.
Kim Phượng có chút không nỡ nhìn, thu hồi ánh mắt, xoay mặt nói chuyện với Chu đại tài tử. “Chu lão sư, trong con mắt của người khác, có phải bản cung cũng cồng kềnh như thế kia không?”
Khuôn mặt phẳng lặng như nước của Chu đại tài tử rốt cuộc gợn lên một tia cao hứng.
“Nương nương…”
Kim Phượng cười hắc hắc, dịch bước đi về phía trước.
Quan chưởng ngục há miệng run rẩy mở khóa cửa. Lữ đại thượng thư mặc áo tù nhân màu đỏ thẫm đang ở trong lao, nghe thấy âm thanh mở cửa rầm rầm mà lặng lẽ mở mắt, lại chậm rãi nhắm lại.
“Lữ… Lữ đại nhân, hoàng hậu nương nương giá lâm, còn không mau mau quỳ xuống nghênh giá?” Quan chưởng ngục quát lớn.
Lữ đại thượng thư cúi đầu ngồi bó gối trên giường đất, nói từng chữ từng từ. “Lữ Đồng Lương chỉ biết có hoàng thượng, không biết hoàng hậu.”
“To gan!” Quan chưởng ngục vừa sợ vừa giận, gỡ ống tay áo muốn đích thân lôi Lữ Đồng Lương xuống.
Kim Phượng nhíu mày, đang muốn ngăn cản quan chưởng ngục, lại thấy Chu đại tài tử đứng ngây người tại cửa lao giống như một bức tượng ngọc thượng hạng, đôi mắt si ngốc nhìn chăm chăm vào Lữ đại thượng thư, bày ra tư thế như muốn chống đỡ hơn một ngàn một vạn năm.
Kim Phượng quay đầu lại, quan chưởng ngục đại nhân còn đang gỡ ống tay áo của hắn, tựa hồ cũng không thật sự có ý xách Lữ đại thượng thư xuống. Kim Phượng bèn nói: “Chưởng ngục đại nhân, ngươi có thể đi xuống.”
“Ách?” Ống tay áo của Quan chưởng ngục cắm trên cánh tay lỏng lẻo, bất luận thế nào cũng gỡ không ra. “Chuyện đó… Nương nương, lỡ phạm nhân…”
“Không đâu.” Kim Phượng nhìn hắn, cười nhẹ một tiếng.
Quan chưởng ngục hình như an lòng một chút, lại lo lắng nhìn Lữ đại thượng thư một cái rồi xoay người rời đi.
Tiểu nhân vật đối với người có ngạo khí, luôn tôn kính. Kim Phượng không phải là người ngu, quan chưởng ngục kính trọng Lữ đại thượng thư, nàng nhìn ra được.
Cũng bởi vì nàng là con gái của Lưu Hiết, quan chưởng ngục sợ nàng sẽ gây ra chuyện gì thương thiên hại lý với Lữ đại thương thư sao?
Nàng phủi phủi bụi bặm trên mặt ghế đá một cách tượng trưng rồi ngồi xuống, quyết định cho hai người kia một chút thời gian tâm sự.
Không biết đã qua bao lâu, Chu đại tài tử ở cửa rốt cuộc lầm bầm phun ra một câu: “Từ Thụy…”
Nét mặt Lữ đại thượng thư khẽ nhúc nhích, sau đó nói: “Ông tới làm gì?”
“Từ Thụy…” Chu đại tài từ đi nhanh hai bước đến bên cạnh ông ta. “Bọn họ… có từng dụng hình với ông không?”
Lữ đại thượng thư yên lặng trong chốc lát, cười lạnh. “Cả nhà Lữ thị ta, ba đời trung lương. Cái khác không có, một thân ngông nghênh này vẫn phải có.”
Chu đại tài tử giật mình ngây ngốc nhìn ông ta, rốt cuộc chảy xuống vài giọt lệ. “Ông… tội tình gì chứ? Ông biết rất rõ mà, cho dù ông không nhận tội, Lưu Hiết cũng có biện pháp quy kết tội danh cho ông. Ông cần gì phải gượng chống chuốc khổ?”
Lữ đại thượng thư run rẩy một chút. Đôi mắt sắc bén ẩn giữa mái tóc rối bù rậm rạp bắn ra như ánh đuốc.
“Ông cho rằng Lữ Đồng Lương ta là ai? Thanh danh ba đời của Lữ thị, sao có thể bị hủy trong tay một mình ta? Lữ Đồng Lương ta cận kề cái chết, cũng sẽ không nhìn nhận tội danh này!”
Thân hình Chu đại tài tử chấn động không dứt. Trên nét mặt hiện ra một loại đau khổ rung động lòng người. Ông thở dài một tiếng, nắm lấy đôi bàn tay đầy những vết thương trước mắt.
“Tốt, Từ Thụy. Nếu ông chết, ta sẽ liệm cho ông.” (liệm: bọc thây người chết, một phần trong lễ an táng)
“Có bằng hữu như thế, đại trượng phu còn cầu mong gì!” Lữ đại thượng thư phút chốc cầm ngược lại tay Chu đại tài tử. “Ninh Viễn, con người của ta không cơ trí bằng lão Phù, không tài hoa hơn người như ông, càng không thể ra trận giết địch như Lăng đại tướng quân, cùng lắm chỉ có thể ở trên triều đình va đầu vào cột để thể hiện lòng quyết tâm, cũng coi như tận một lòng trung thành vì nước. Ta vốn nghĩ, có một ngày có thể ở trên triều đình dùng cái chết để can gián, coi như là chết có ý ngĩa. Ai ngờ hôm nay, mệnh tang trong tay kẻ gian, ta chết không nhắm mắt. Ninh Viễn, có bằng hữu như ông liệm cho ta, không đến mức xuống suối vàng biến thành cô hồn dã quỷ, chết còn có gì đáng sợ?”
Chu đại tài tử giật giật đôi môi, tựa hồ có nhiều vướng mắc ở hai chữ ‘bằng hữu’, rốt cuộc lại đem tất cả khổ sở không nỡ hóa thành một hơi thở dài. Ông vung vạt áo lên, tháo xuống miếng ngọc bội hình hoa sen luôn đeo bên người, nâng niu trong tay.
“Từ Thụy, đây là ngọc bội gia truyền của nhà ta. Ta chỉ mong ông có thể thu nhận nó, ngày thường trông thấy nó cũng có thể nhớ đến ta một phần nào. Đây là miếng ngọc mẫu thân đã giao cho ta trước khi qua đời, muốn ta truyền lại cho nàng dâu. Hôm nay… Ôi…”
Lữ đại thượng thư vốn đang đưa tay đón lấy ngọc bội, nghe được hai chữ ‘Nàng dâu’, vô ý thức lại rút tay về. Ngọc bội liền rớt ngay xuống đất, dính đầy bụi đất trong lao tù.
Hai người vội vàng không kịp chuẩn bị, chỉ kinh ngạc nhìn ngọc bội dưới đất, không ai nhúc nhích.
Chỉ nghe bên cạnh vang lên một tiếng thở ra thật dài, hoàng hậu Hắc Bàn từ trên mặt ghế đá đứng lên, vỗ vỗ cái mông, thong thả bước đến.
Nàng chậm chạp khom người, lại chậm chạp nhặt ngọc bội lên, lại chậm chạp dùng tay áo của mình lau đi bụi đất bám trên bề mặt miếng ngọc, sau đó ổn thỏa nhét vào trong tay Lữ đại thương thư.
Hai người vốn không coi ai ra gì, đều hoảng sợ nhìn nàng.
Nàng lần lượt nhìn hai người, nhếch môi cười một tiếng. “Hoàng thượng cũng không hạ chỉ xử trảm Lữ đại nhân mà?”
Lữ đại thượng thư hừ lạnh một tiếng. “Ý kiến đàn bà! Giam cầm suốt đời, cùng chết có gì khác nhau đâu!”
Tính tình Kim Phượng mặc dù tốt, nhưng nghe được mấy chữ ‘Ý kiến đàn bà’ này lại nhịn không được, tức giận vài phần. “Lữ đại nhân, giam cầm suốt đời vẫn có thể sống phóng túng, vẫn có thể bay lên nhảy xuống. Nếu là chết… Hừ hừ, ông thử từ trong quan tài đột nhiên xuất hiện đập quả hạch đào cho bản cung xem coi!”
“Ngươi…” Lữ đại thương thư chưa bao giờ gặp qua một người không nói lý lẽ dã man như vậy, lập tức sắc mặt xanh trắng giao thoa. Một hơi uất ở trong ngực, bất luận thế nào cũng không thể nuốt xuống được.
“Ngươi ngươi ngươi ngươi cái gì?” Kim Phượng trợn trắng hai mắt.
“Ngươi…” Lữ đại thượng thư cũng không quản đến tư thế ngồi tiên phong đạo cốt gì nữa, phủi đất nhảy dựng lên khỏi giường. “Được, không hổ là con gái của Lưu Hiết Tử! Ngươi… Thật quá buồn cười!”
“Buồn cười là người nào để ý? Ngươi ngược lại để ý nói thử xem, ta nói có đúng hay không?”
“Nương nương…” Chu đại tài tử trợn mắt há hốc mồm.
Lữ đại thượng thư lại càng không thể ngăn được lửa giận. Chu đại tài tử vội vàng nhào đến ôm lấy eo của ông ta. “Đây là phạm thượng… Phạm thượng!”
Chu đại tài tử cao giọng can ngăn làm cho Lữ đại thượng thư miễn cưỡng tìm về vài phần lý trí. Ông hừ một tiếng, ngồi xuống lại chỗ cũ.
Hoàng hậu nương nương cũng bắt chước Lữ đại thượng thư hừ một tiếng, nghiêm mặt, phất tay áo bỏ ra ngoài.