Kim Phượng rốt cuộc cũng cảm nhận được thực tế tàn khóc thế nào. Cứ tưởng chỉ cần dựa vào một con lừa liền có thể biển rộng mặc cá nhảy, trời cao mặc chim bay, thật sự chỉ là nói dóc. Nhưng mục đích của nàng nếu đã ngàn năm vạn năm đều đứng sừng sững bất động ở phía xa thì cho dù đi chậm một chút, cũng không có quan hệ gì.
Có điều, Vĩnh Phúc lại không nghĩ như vậy.
Vĩnh Phúc ngồi phía sau xe lừa, vểnh lên một đôi chân to, nói với đứa con gái đang ngồi đánh xe phía trước: “Hắc Bàn à, chúng ta thật sự không quay về sao?”
Kim Phượng đỏ ửng cả mặt, nói: “Không quay về.”
Vĩnh Phúc sợ hãi nhìn sắc mặt con gái. “Triệu đồ tể cách vách, năm trước nương tử chết rồi, con có biết không?”
“Ừm, mẹ đã từng đề cập trong thư.”
“Triệu đồ tể đó vẫn muốn tìm một người vừa ý để tái giá, con cũng biết mà đúng không?”
“Nên a, lão vẫn nên có một người bạn.”
Vĩnh Phúc thở dài thậm thượt “Nói rất đúng.”
Hai mẹ con nhìn nhau không nói gì. Kim Phượng vì vậy lại gấp rút đánh xe.
Một lát sau, Vĩnh Phúc tức giận vỗ vỗ thành xe lừa. “Hắc Bàn, con thật sự không hiểu ý mẹ sao?”
Kim Phượng ngơ ngác: “Mẹ có ý gì?”
“…” Vĩnh Phúc đỏ bừng mặt đen, yên lặng cúi đầu hờn dỗi.
Kim Phượng chẳng nghĩ gì khác, cứ cho rằng mẹ chỉ đang cùng nàng nói tào lao một chút chuyện vặt ở quê nhà.
“Mẹ, đừng lo lắng. Chờ chúng ta đi qua Côn Lôn, sẽ tìm ở phụ cận một địa phương giàu có và đông đúc, lại tìm một chỗ láng giềng tốt, định cư đi. Mẹ cũng không cần vất vả kiếm sống nữa, hàng ngày chỉ việc ra ngoài tán gẫu vui đùa cùng mấy bà phụ nữ có chồng là được rồi!”
Vĩnh Phúc cắn môi, hận không thể cắn cho đứa con gái đen mập ngu ngốc vô tâm này một cái.
“Láng giềng ban đầu… là tốt nhất rồi.” Bà hơi yếu ớt phản kháng.
“Mẹ, sau này con sẽ không cho bất cứ ai khi dễ mẹ nữa. Thái Gia Cát cái gì, đậu hũ Tây Thi cái gì, chúng ta cứ tránh xa bọn họ thôi.”
Vĩnh Phúc đau thương thở dài.
Mẹ con hai người đánh xe đi nhanh, thuận lợi chạy vào phủ thành Giới Châu.
Giới Châu cũng không phải là châu thành phồn vinh gì, nhưng giao thông vô cùng thông thuận. Mấy tháng trước, triều đình phái một vị tri phủ mới đến nhận chức, cẩn trọng chỉnh đốn chính sự địa phương, cũng khá hiệu quả. Hai mẹ con vào thành tìm một quán trọ nhỏ ở lại. Kim Phượng liền để Vĩnh Phúc nghỉ ngơi trong phòng, còn mình cầm một tấm ngân phiếu giá trị đi đến tiền trang (ngân hàng tư nhân) trong thành để đổi tiền.
Vào chợ hỏi đường một đại thẩm đang mua thức ăn, Kim Phượng trực tiếp đi thẳng theo hướng đại thẩm đã chỉ. Nhưng đường đi lại càng lúc càng hẹp, cuối cùng đi đến một con hẻm nhỏ ít người lui tới. Ở giữa con hẻm mở ra một gian cửa hàng nho nhỏ, trên cửa có một tấm bảng hiệu đề hai chữ ‘Tiền trang’ cực kỳ ngay ngắn.
Kim Phượng hơi do dự một chút, rồi tiến lên hỏi: “Xin hỏi, ngân phiếu của tiền trang Đại Thông có thể đổi ở đây được không?”
Một tiểu nhị cao gầy đi vòng đến sau quầy, tươi cười rạng rỡ mà nói: “Ngân phiếu của tiền trang Đại Thông thông thành thiên hạ, đương nhiên là có thể đổi.” Đánh giá Kim Phượng một phen. “Cô nương là người ngoài vùng ư?”
Kim Phượng gật đầu. Người nọ lại hỏi: “Cô nương muốn đổi bao nhiêu bạc?”
Kim Phượng sờ sờ tấm ngân phiếu trong tay. “Một trăm lượng.”
Trên mặt tiểu nhị tỏa sáng. “Một trăm lượng! Cô nương, xin chờ một chút.” Nói xong liền xoay người đi vào phòng trong. Một lát sau, liền nâng một cái khay đi ra. Trong khay dùng lụa đỏ bao lấy hai khối đồ vật. Mở ra liền thấy, đúng là hai khối ngân bảo năm mươi lượng.
Kim Phượng ngạc nhiên. Cho tới giờ nàng còn chưa thấy qua nguyên bảo lớn như vậy. Khi còn bé, bởi vì nhà nghèo, làm sao thấy được nhiều tiền như vậy. Sau khi vào cung, trên người lại càng không cần mang theo bạc.
“Lớn như vậy, làm sao xài được?”
Tiểu nhị híp mắt cười. “Cô nương yên tâm, nguyên bảo này dù đi đến bất kỳ cửa hàng nào ở Giới Châu đều có thể xài được.” Nói xong, lại đánh giá Kim Phượng một lần nữa. “Ngân phiếu đâu?”
Kim Phượng ngượng ngùng từ trong tay áo móc ra tờ ngân phiếu, nhưng lại cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.
“Cứ vậy là xong rồi sao?”
Tiểu nhị đưa tay đoạt lấy tờ ngân phiếu, “Xong rồi, xong rồi.”
“Không cần viết giấy tờ văn thư gì hết à?”
Tiểu nhị cười. “Cô nương đi giật lùi mà ra đường à? Đổi bạc là chuyện quá mức đơn giản. Một tay giao ngân phiếu, một tay giao bạc, ở đâu còn phải viết văn thư cái gì nữa chứ.”
Kim Phượng đỏ mặt lên, vì vậy mỗi tay cầm một khối nguyên bảo, cứ vậy mà đi ra cửa. Đi đến một nửa, đột nhiên cảm thấy xúc giác khi chạm vào khối nguyên bảo có vẻ không đúng. Vì vậy đưa lên gõ gõ mấy cái, đúng là âm thanh giòn rụm, tiếng vang trống trơn, làm như còn có hồi âm.
“Nguyên bảo này không đúng.” Nàng nhíu mày.
Tiểu nhị liền biến sắc. “Làm sao lại không đúng? Chúng ta đã thanh toán xong, những chuyện còn lại mặc kệ.”
“Các ngươi sao có thể làm vậy được chứ?” Cho dù không có kinh nghiệm ra cửa làm ăn, Kim Phượng cũng hiểu được việc này không nên làm như vậy, muốn đòi một phen, lại không thể nghĩ ra phải làm thế nào trong tình cảnh này. Hơi chút thất thần, tên tiểu nhị kia liền bắt đầu hắng giọng, trở mặt còn nhanh hơn lật sách: “Đi đi đi, còn không mau đi đi. Đừng có gây trở ngại người ta buôn bán.”
“Nhưng mà…” Kim Phượng mở miệng muốn cãi, đúng vào lúc này, ngoài cửa vang lên một âm thanh lành lạnh nhẹ nhàng. “Ai nha, thật sự là hỗn loạn a, hỗn loạn quá.”
Kim Phượng bỗng nhiên quay đầu lại, liền trông thấy ngay cửa là một nam tử mặc áo choàng rộng, đang lắc lắc cây quạt rảo bước tiến vào. Không phải là hoàng thúc Đoàn Long Nguyệt thì còn ai nữa?
“Cháu dâu, hiếm khi chúng ta hữu duyên gặp nhau trong thành Giới Châu này, sao trông cháu có vẻ vội vã như vậy. Thúc thúc ta còn tưởng cháu có chuyện gì gấp, không ngờ lại đến cửa hàng người ta vung tiền như rác.”
Kim Phượng cười gượng: “Cháu dâu mệnh khổ, lại đổi phải nguyên bảo giả.”
Đoàn Long Nguyệt hừ khẽ. “Còn không phải là do cháu ta sơ ý quá ư!”
“Hắn bận rộn ngày đêm, chút chuyện nhỏ này đâu thèm ngó ngàng đến chứ.” Kim Phượng vội vàng nói.
Đoàn Long Nguyệt cười nhạo một tiếng. “Cháu lại còn giải vây cho ngài ấy à. Vậy tại sao còn muốn lén ngài ấy bỏ nhà trốn đi? Cháu không biết ngài ấy đang khẩn trương đến mức nào đâu.”
Kim Phượng sờ sờ đầu. “Hoàng thúc, ngài nên giúp ta đòi lại số bạc mới là quan trọng.”
Đoàn Long Nguyệt nhìn nàng chằm chằm, lắc đầu, trong miệng tặc tặc mấy tiếng.
Tiểu nhị tiền trang kia thấy bọn họ ngươi một câu ta một câu, tự nhiên như đang ở nhà, có chút chột dạ lại có chút tức giận. Vì vậy, đưa tay đẩy Kim Phượng đi. “Đi mau, đi mau…”
Ngón tay còn chưa chạm đến Kim Phượng, đã bị một cây quạt cực nhanh đánh bay trở về.
Đoàn Long Nguyệt mỉm cười. “Người trẻ tuổi, khuyên ngươi đừng đụng vào nàng. Nếu không, cuộc sống của ngươi sẽ vô cùng thê thảm.”
Tiểu nhị rút bàn tay đau nhức vào trong ngực, rốt cục thẹn quá hóa giận, mắng: “Con bà nó, lão hổ không phát uy ngươi coi bố mày là mèo bệnh à! Các huynh đệ, có kẻ gây rối đến cửa, mau ra quét dọn!”
Vừa dứt lời, từ sau viện phút chốc chạy ra hai tên tráng hán. Một tên khiêng băng ghế, một tên múa cây đòn gánh.
Tên tiểu nhị cao gầy kia đứng giữa hai tên tráng hán, cười gian nói: “Thức thời thì mau cút đi!”
Kim Phượng lùi lại hai bước, thầm nghĩ. Với thân hình nhỏ bé của Đoàn Long Nguyệt, e rằng ngay cả băng ghế cũng không chịu nổi. Vì vậy kéo kéo ông. “Hoàng thúc, thúc mau đi đi, ta ngăn bọn chúng lại.”
Đoàn Long Nguyệt kinh ngạc. “Cháu dâu, tấm lòng hiếu thảo của cháu thật sự là hiếm có.”
“Đâu có, đâu có.” Kim Phượng khiêm tốn cúi đầu.
“Có điều, đừng xem thường hoàng thúc của ngươi.” Đoàn Long Nguyệt từ từ mở rộng cây quạt.
Nửa khắc sau, trong phòng chỉ còn hai đại hán cùng một ‘cây gậy trúc gầy’ hấp hối, ôm nhau khóc rống. Ngân phiếu vất vả lắm mới đoạt được cùng hai khối nguyên bảo không đủ phân lượng, toàn bộ đều đã bị nữ nhân đen thui mập ú cùng đồng phạm cuốn đi mất rồi.
“Hoàng thúc, lúc trước thật sự là ta đã xem thường ngài.” Kim Phượng nhìn Đoàn Long Nguyệt với vẻ sùng bái.
“Đương nhiên.” Đoàn Long Nguyệt tự đắc gật gật đầu.
“Chỉ dựa vào vài chiêu công phu này của ngài, dư dả làm đại tướng quân rồi, vì sao lại thành kẻ ăn không ngồi rồi chứ?” Kim Phượng quả thật nghĩ không ra.
“…” Vẻ mặt Đoàn Long Nguyệt âm trầm. “Thôi, ngươi đi đi.”
“Hả? Ngài không phải đến bắt ta về sao?” Kim Phượng ngạc nhiên mừng rỡ. Vừa rồi nàng vẫn còn đang lo lắng, không biết phải trốn thoát khỏi cao thủ Đoàn Long Nguyệt như thế nào.
Không để ý đến, trên đầu đã trúng một gõ. “Không cần phải tự mình đa tình.” Đoàn Long Nguyệt ân cần dạy bảo.
Kim Phượng yên lặng cúi đầu.
“Nhưng mà, cháu dâu à, kế tiếp ngươi còn có tính toán gì không?”
Kim Phượng nhìn sang, “Hoàng thúc có thể giữa bí mật không?”
“Điều đó đương nhiên…” Không thể.
“Ta muốn đi Côn Lôn.”
Đoàn Long Nguyệt sững sờ.
“Thật sự, ta muốn được đến đó một lần.”
Đoàn Long Nguyệt nhìn Tiểu Hắc Bàn hai mắt tỏa sáng, thật lâu sau, bên môi cũng tràn ra một nụ cười. Ông đưa tay xoa xoa đỉnh đầu Kim Phượng. “Nếu vậy, đi đường nhớ cẩn thận một chút.”
Ông móc ra một thanh tiểu loan đao, trên chuôi đao được điêu khắc hoa văn kỳ lạ mà phức tạp, tạo hình cổ xưa mà xinh đẹp.
“Năm đó lúc ngươi mới vào cung, mẫu thân ngươi từng phó thác ta phải quan tâm chăm sóc cho ngươi. Bây giờ nghĩ lại, ta cũng chưa làm được gì cả, thật sự là hổ thẹn. Dọc đường đi, khó tránh khỏi sẽ gặp phải tình huống như ngày hôm nay. Cây đao này, ngươi giữ lại phòng thân đi. Coi như hoàng thúc ta đây cũng có thể vì ngươi tận một chút tâm cuối cùng.”
Kim Phượng tiếp nhận loan đao, hốc mắt hơi ẩm. “Hoàng thúc, mẫu thân lúc lâm chung đã phó thác ta đưa trả cây quạt lại cho ngài. Ta đã sai người đưa đến chỗ của ngài rồi.”
“Ừ.”
“Hoàng thúc, hãy tìm một lão bà cho mình đi. Suốt ngày chơi bời lêu lỏng cũng thật kỳ cục.”
“…” Da mặt dày hơn tường thành, Long Nguyệt vương gia rốt cuộc bị chọc giận. Mà Tiểu Hắc Bàn cũng đã như một làn khói, né được.
Nhìn theo bóng lưng của cháu dâu nhà mình, Đoàn Long Nguyệt quẹt ra một vẻ vui mừng hiếm thấy.
Khó trách sao bà lại quan tâm đến đứa con gái không phải là ruột thịt này. Cô bé này so với bà năm đó, thật là có vài phần tương tự. Có điều, những chuyện bà chưa từng có cơ hội thực hiện, cô bé lại đang muốn hoàn thành.
A, cháu dâu, đã quên nói cho ngươi biết. Đoàn Long Nguyệt âm hiểm nheo mắt lại, ta không phải là đến bắt ngươi, nhưng người tới bắt ngươi kia, giờ phút này cũng sắp đến rồi.