• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm khuya, Kim Phượng mặc quần áo ngủ, ngồi ở trước gương.

“Nương nương, không phải nô tỳ nói chứ, mái tóc của nương nương thật sự là rất đẹp nha.” Phong Nguyệt cầm lấy mái tóc dài để xõa của Kim Phượng, thật tâm thật ý tán thưởng.

Kim Phượng thờ ơ nhìn lướt qua hình ảnh của mình trong gương. “Cũng chỉ có điểm mạnh này thôi.”

Phong Nguyệt thấy nàng có vẻ không vui, không nhịn được nói: “Nương nương, tiểu thuyết không phải chỉ là tiểu thuyết thôi sao. Cho dù nữ chính trong ‘Tù Tâm Nghiệt Duyên’ cuối cùng chết trong tay thần tiên, nương nương cũng không cần phải đau lòng như vậy.”

Kim Phượng sâu kín thở dài. “Ngươi không hiểu đâu.”

Phong Nguyệt nhếch miệng. “Nô tỳ có gì không hiểu chứ? Nương nương nha, là vì chuyện hoàng thượng muốn nạp phi mà đau lòng, đúng không?”

Kim Phượng liếc nhìn cô ta một cái, vốn muốn lặp lại một câu ‘Ngươi không hiểu đâu’, nhưng lời nói vừa đến bên miệng lại đổi thành một tiếng thở dài.

“Phụ thân, hoàng thượng, thái hậu, Chu lão sư, Lữ đại thương thư, Lưu Bạch Ngọc, còn có Tố Phương, thậm chí là ngươi, đều có bản tâm của mình. Các ngươi giống như luôn luôn biết mình muốn làm cái gì. Nhưng vì sao ta lại tìm không thấy bản tâm của mình?”

“Nương nương, ngày thường ngài vẫn luôn nói câu cửa miệng đó mà. Ngài nói, ngài phải làm một hoàng hậu tốt.”

“Hoàng hậu tốt?”

“Đúng vậy. Hôm nay mọi chuyện trên dưới trong cung chẳng phải đều cần ngài quan tâm hay sao? Lúc trước, cái mạng nhỏ của Phong Nguyệt cũng là nhờ ngài cứu về. Ngài công đức vô lượng mà.”

“Nói như vậy, ta còn có chút tác dụng?”

“Điều đó đương nhiên!” Phong Nguyệt ngạc nhiên kêu lên. “Nương nương, bản tâm là cái thá gì chứ, ăn no uống tốt mới là quan trọng.”

Kim Phượng cười hắc hắc. “Đúng vậy, bản tâm là cái thá gì.” Nàng nâng lên một chén canh hạt sen, liếc thấy những viên hạt sen được ninh mềm nhũn trôi nổi giữa đám súp nấm tuyết nồng đặc, không cẩn thận liền chìm xuống mất tăm.

Ăn hết chung canh hạt sen vào bụng, có cung nữ báo lại, nói Tiểu Tôn Tử công công ở Hiên La Điện sai người cầu kiến.

Kim Phượng sợ run một hồi, lúc này mới gọi người nọ tiến vào.

Người nọ cũng là hầu cận bên cạnh Đoàn Vân Chướng, nhìn qua rất quen mắt.

“Tiểu nhân là Tiểu Phan Tử, khấu kiến hoàng hậu nương nương.” Dưới sự quan sát của Kim Phượng, Tiểu Phan Tử khẩn trương nuốt nước miếng.

“Đã trễ thế này còn có chuyện gì?”

Tiểu Phan Tử trộm dò xét sắc mặt hoàng hậu nương nương một cái, phịch một tiếng quỳ xuống, khóc lớn. “Nương nương, Tiểu Tôn Tử công công cùng tiểu nhân thật sự là không còn cách nào, vừa không dám báo lên thái hậu, cũng không dám để người khác biết được, chỉ có thể tìm đến hoàng hậu nương nương ngài…”

Kim Phượng sợ hết hồn. “Người từ từ nói, rốt cuộc là chuyện gì? Không đến mức hoàng thượng bệnh nặng chứ?”

Tiếng khóc của Tiểu Phan Tử im bặt: “Thế thì không đến mức.”

Kim Phượng gấp rút thở ra một hơi.

“Nương nương, Hoàng thượng ở trong đình Thái Dịch Trì uống rượu say. Hiện nay đang… đang mượn rượu làm càn!”

“… Ngươi nói cái gì?”

“Vung… rượu điên cuồng.”

“Không thể nào. Kể từ sau đại hôn, không còn thấy hoàng thượng uống say nữa mà. Huống chi, hoàng thượng uống rượu say, rõ ràng là ngã lăn ra ngủ…”

“Nương nương… Bây giờ đã đến lúc nào rồi… Hoàng thượng ôm cột đình, nói muốn nhảy xuống nữa kìa!”

Cánh tay mất thăng bằng, chén sứ lúc nãy đựng canh hạt sen bị nàng quăng ngã trên mặt bàn. Kim Phượng cam chịu thở dài. “Bản cung biết rồi.”

Kim Phượng vốn còn đang kỳ quái, Tiểu Phan Tử làm gì mà to gan lớn mật như vậy, dám nói hoàng đế mượn rượu làm càn. Nhưng khi nàng đến Thái Dịch Trì mới phát hiện, nói Đoàn Vân Chướng mượn rượu làm càn, thật sự là đã nể mặt hắn lắm rồi.

Hoàng đế bệ hạ giờ phút này đang ôm cột đình, vắt một chân lên trời, cầm theo bầu rượu xoay quanh cây cột, luôn miệng lẩm bẩm:

“Không thấy mặt vua, trời nước Hoàng Hà dâng lên, đổ ra biển rồi không trở về nữa… Đôi chim hoàng oanh kêu liễu biếc… Tiểu Liên mình ngọc nằm ngang… Hương nhụy ám trần tìm trán, eo thúy xấu hổ trước u đăng…”

Kim Phượng hít sâu một hơi: “Hoàng thượng như vậy đã bao lâu rồi?”

Tiểu Tôn Tử canh giữ ở cửa đình, nước mắt ràn rụa. “Gần một canh giờ. Không chịu hồi cung, chỉ muốn uống rượu, còn không ngừng đọc thơ… Nương nương, hoàng thượng đọc toàn là loại thơ gì đó không à. Cái gì mà mút nhụy hoa, cái gì mà nha sàng, cái gì mà bình ngọc…”

“Được rồi!” Kim Phượng ho khan vài tiếng, hung hăng lườm Đoàn Vân Chướng một cái. “Tiểu Tôn Tử, ngươi dẫn các nội thị tạm thời tránh đi một chút.”

“Nương nương… lỡ như có xảy ra chuyện gì…”

Kim Phượng cười lạnh: “Hoàng thượng của chúng ta còn tham luyến hồng trần biết bao, sẽ xảy ra chuyện gì chứ?”

Tiểu Tôn Tử còn muốn nói gì nữa, lại bị ánh mắt như lưỡi đao của hoàng hậu nương nương đâm cho một nhát. Hắn sợ run cả người, ừ ừ lui xuống.

Lúc trước không nhìn ra, hoàng hậu nương nương hiền hòa khi nổi giận lên lại đáng sợ như vậy…

Người rảnh rỗi tan hết, Kim Phượng thong thả bước vào trong đình, hừ một tiếng cướp mất bầu rượu trong tay Đoàn Vân Chướng.

Đoàn Vân Chướng đang rung đùi đắc ý xoay người quanh cột rất cao hứng, đột nhiên bị đoạt mất bầu rượu, đang định lên tiếng chửi rủa lại trông thấy tiểu hoàng hậu của hắn khí thế hung hăng một tay chống nạnh, đứng ở trước mặt hắn.

Đoàn Van Chướng yên lặng hồi lâu, hắc hắc nở nụ cười, duỗi hai tay ra bóp lấy mặt Kim Phượng. “Tiểu, Hắc Bàn… hắc hắc… Tiểu Hắc Bàn…”

Kim Phượng né tránh không kịp, khuôn mặt sung mãn đã nằm gọn giữa móng vuốt sói, bị lực tay không hề ôn hòa chút nào rà qua rà lại, lập tức hai má nổi lên hai vòng đỏ ửng nồng đậm.

“Hoàng thượng… Dừng tay…” Kim Phượng giãy giụa phun ra mấy chữ. Hai má vẫn đang bị chà đạp tan nát dưới bàn tay của Đoàn Vân Chướng.

Hoàng đế bệ hạ là thiếu niên thiên tử ngọc thụ lâm phong, văn võ song toàn, có thể nói là hoàn mỹ vô khuyết. Chỉ có một khuyết điểm duy nhất, chính là tửu lượng không tốt. Theo tổng kết của hoàng thúc Long Nguyệt vương gia, sở dĩ tửu lượng của hoàng đế bệ hạ không tốt, là vì sau lần đầu tiên say rượu bị kinh hãi quá mức đã để lại di chứng. Về phần bị ai kinh hãi, bị kinh hãi như thế nào, Long Nguyệt vương gia không nói tỉ mỉ, nhưng trong lòng mọi người đều đã biết rõ.

Những năm gần đây, hoàng đế bệ hạ liên tục cẩn thận tránh để xảy ra say rượu. Cho dù ở trong tình huống không thể không uống rượu, hoàng đế bệ hạ cũng chỉ uống qua loa một hai chén, chứ không quá lượng.

Lại hóa ra là, đường đường thiên tử sau khi say rượu lại trái tính trái nết như vậy – Vất vả lắm Kim Phượng mới thoát khỏi ma chưởng của Đoàn Vân Chướng, vuốt ve gương mặt bị bóp sưng, phẫn nộ nghĩ.

Đoàn Vân Chướng xem xét nàng một hồi qua đôi mắt say lờ đờ rồi quay phắt mặt đi. Hắn vung ống tay áo đứng trên bàn đá. Gió đêm thổi mái tóc hắn tung bay rối loạn.

“Đại giang đông khứ lãng đào tẫn*! (sông lớn chảy về đông, cuốn đi tất cả)” Hoàng đế bệ hạ ngâm.

“Động khẩu dương xuân thiển phục thâm! (Cửa động dương xuân hết cạn lại sâu)” Hoàng đế bệ hạ lại ngâm.

Kim Phượng không nghe nổi nữa rồi, kéo hắn từ trên bàn đá xuống dưới. Thân là quân vương, uống say rượu liền ngâm đọc dâm thơ, lại còn đọc phối hợp, quả thực quá… Lố lăng!

“Đoàn Vân Chướng, ngươi cút xuống cho ta!” Hoàng hậu nương nương quát giận.

Đoàn Vân Chướng nhìn nàng, ha ha cười một tiếng. “Ơ, đây không phải là Đào Hoa ma ma đó sao?”

“…” Hoàng hậu nương nương tái mặt.

“Đào Hoa ma ma, có nữ nhi hồng thượng hạng không, lấy cho một bình.”

“…”

“Ma ma, bà lại mập lên rồi.”

“…”

“Ma ma, bà có biết vạn dặm giang sơn này, cũng không bằng trăng thu trên đài. Tất cả vinh hoa, cũng không bằng một người tri tâm?”

Kim Phượng sững sờ.

Nét mặt Đoàn Vân Chướng vô cùng buồn rầu, từ từ bò xuống khỏi bàn đá, ra ngồi ở một góc trong đình. “Ma ma, có đôi khi ta thật muốn tìm một núi hoang để ẩn cư, ngâm thơ vẽ tranh, làm nông đọc sách, cứ vậy cho đến cuối đời. Bởi vì cái gọi là thải cúc đông ly hạ, du nhiên…**’ (Hái cúc dưới bờ rào đông, thanh thản…)”

“Ma, ma, sờ cái đầu của ngươi!”

“Chát” một tiếng, lanh lảnh vang vọng hồi lâu trong đình.

Hoàng hậu nương nương giáng cho hoàng đế bệ hạ một bạt tai.

Đoàn Vân Chướng nghiêng nghiêng mặt, ngây ra như phỗng.

“Ngươi… Ngươi dám đánh trẫm?” Con ngươi mờ mịt men say nhướng lên nguy hiểm. Cái tát kia đã trực tiếp kéo lý trí của hắn từ Nghi Xuân Viện trở về ngôi đình trên ao.

Kim Phượng cũng ngây dại. Nàng kinh ngạc nhìn tay của mình. Nhìn trong chốc lát, ngửa mặt lên, nét mặt không hề biến sắc, nói: “Hoàng thượng, ngài không biết là đáng xấu hổ lắm sao?”

“Ngài đi hái cúc dưới rào đông, ai tới chịu khổ thay ngài, hóa giải khó khăn?”

Đầu tiên, Đoàn Vân Chướng ngẩn ra, rồi sau đó hờ hững. “Ngươi không cần kích ta. Giang sơn không có ta, vẫn là giang sơn.”

Kim Phượng lẳng lặng nhìn hắn.

“Ngài nói đúng.” Nàng nhấn rõ từng chữ, trong giọng nói như có cái gì khó tả bị đè nén đang muốn hung hăng trào ra.

Giang sơn này, chính là bản tâm của Đoàn Vân Chướng. Hắn cũng không phải là cam tâm tình nguyện, nhưng dấu ấn hoàng gia đã khắc thật sâu vào trong xương tủy của hắn từ lâu. Nếu không phải như vậy, hắn sẽ không canh giữ ngôi vua của vương triều Đoàn gia như một con trào phong cô độc mà kiên định. Nếu không phải như vậy, hắn sẽ không vì Lữ đại thượng thư mà từ bỏ tự do nạp phi của mình. Nếu không phải như vậy, hắn cũng sẽ không thống khổ.

“Nhưng ngài không có giang sơn, sẽ không còn là ngài nữa.”

Đoàn Vân Chướng trầm mặc.

Tiểu Hắc Bàn cả đời bình thản, làm sao hiểu được tâm tình của hắn? Nàng nhẫn nhục chịu đựng như vậy, có bao giờ gặp phải lựa chọn như hắn đâu.

Gió đêm lạnh như băng thổi tới, hắn thanh tỉnh hơn phân nửa.

“Ngươi thì biết cái gì? Người khác tăng thêm bất công lên người ngươi, ngươi có từng chống lại chưa? Ngươi có từng vì người nào mà cố gắng chưa? Ngươi không có. Ngươi như thế thì làm sao hiểu được tâm tình của ta?”

Kim Phượng bị hắn hỏi khó. Đúng vậy, nàng không hiểu Đoàn Vân Chướng. Cho tới nay đều là Đoàn Vân Chướng đang chiếu cố nàng, nàng đã làm được gì cho hắn đâu. Nàng là lá lục bình giữa sóng gió, miễn cưỡng cập bờ đã là không dễ, ngẫu nhiên đùa giỡn một chút giữa tôm cá cũng cảm thấy mãn nguyện lắm rồi. Còn hắn, sinh ra đã là con Thụy Thú giữa lòng biển khơi, muốn ngăn sống dữ, muốn đánh tan đi sương mù, muốn san bằng đỉnh sóng. (Thụy thú là biểu tượng của điềm lành, Kỳ Lân là một loại Thụy Thú)

Lưu đại phu nhân nói, trong đời của mỗi người đàn ông, đều sẽ có một thời điểm cực kỳ vất vả mà hắn vô cùng chán ghét, muốn vứt bỏ tất cả. Chỉ cần qua được thời điểm mấu chốt này…

Chỉ cần qua khỏi thời điểm mấu chốt này.

Như vậy, nàng sẽ không ngại làm lục bình, chải lông cho Thụy Thú.

Nàng kéo tay Đoàn Vân Chướng: “Ta tin ngài. Ta tin ngài bất luận muốn làm cái gì đều nhất định sẽ làm được. Giang sơn cũng tốt, giai nhân cũng tốt, từ từ sẽ đến, cuối cùng có một ngày đều sẽ là của ngài.” Nàng khẩn thiết đến mức gần như muốn khóc lên.

“Ngươi tin ta? Lưu Hắc Bàn, niềm tin của ngươi, đáng giá mấy đồng?” Đoàn Vân Chướng cũng không thèm nhận, chỉ khinh bỉ cười lạnh.

Kim Phượng không vì hắn cười lạnh mà bị hù ngã. Trước tình hình thực tế như vậy, không hiểu sao nàng lại dấy lên một chút ý chí chiến đấu, càng lúc càng mãnh liệt. Nàng lẳng lặng vung áo khoác da hổ lên, nhấc một chân giẫm lên bờ đình.

Đoàn Vân Chướng sửng sốt. “Ngươi muốn làm gì?”

Kim Phượng giống như không hề nghe thấy, đỡ lấy cột đình rồi đạp cái chân còn lại bước lên bờ đình. Chỉ cần ngả người về phía trước, nàng sẽ rơi vào trong Thái Dịch Trì đã kết thành những miếng băng mỏng.

Đối với Đoàn Vân Chướng, nàng luôn tồn giữ một cảm giác thua thiệt. Là bởi vì hắn luôn tìm mọi cách che chở nàng sao? Hay là bởi vì chiếc vòng gỗ đã đeo vào cổ tay nàng trên lưng ngựa trong đêm tuyết hôm đó? Lại hoặc là, một câu nói của nhiều năm trước đã che chở nàng trước nguy cơ bị Ngụy Thái Phó trừng phạt? Nàng nghĩ, nàng kính trọng chàng thiếu niên này. Hắn chính trực mà lỗi lạc, cũng không cổ hủ. Hắn dũng cảm hơn nàng rất nhiều, mạnh mẽ hơn nàng rất nhiều.

“Đoàn Vân Chướng, ngài bị buộc phải cưới ta, lại bị buộc phải từ bỏ người trong lòng của mình. Những thứ này tuy không phải do lỗi của ta, nhưng nếu ngài muốn hận ta, cũng là chuyện phải làm. Có điều, ta biết rõ, giờ phút này nếu ta nhảy xuống Thái Dịch Trì, ngài vẫn như xưa, sẽ cứu ta. Đây chính là lòng tin của ta đối với ngài.” Nàng liếc nhìn một ít băng mỏng trôi nổi trên mặt nước, trong lòng có chút nhút nhát, đầu óc lại bắt đầu nóng lên.

Sắc mặt Đoàn Vân Chướng trắng ra vài phần. “Lưu Hắc Bàn, ngươi điên rồi sao?”

Kim Phượng mạnh mẽ chống đỡ một luồng khí thế, đứng ở chỗ cao, vẻ mặt nghiêm nghị không thể xâm phạm.

“Ta làm cho ngài xem một chút, lòng tin của ta đáng giá mấy đồng.”

Chẳng phải hắn nói nàng không biết cố gắng cũng không biết chống lại hay sao. Nàng sẽ chống lại một lần cho hắn xem.

Ùm một tiếng, miếng băng mỏng trên mặt Thái Dịch Trì nát bấy, bọt nước văng khắp nơi. Mà trong đình, chỉ còn lại một mình Đoàn Vân Chướng.

Hoàng đế bệ hạ bởi vì say rượu mà đầu óc có chút mê loạn, ước chừng phải một lúc sau mới phản ứng lại được.

Gió đêm lại một lần nữa giúp thần trí của hắn thêm phần tỉnh táo. Đoàn Vân Chướng luống cuống, vội vàng vọt đến bên cạnh đình. “Hắc Bàn?”

Trong ao vẫn không có đầu người nổi lên.

Đoàn Vân Chướng quyết định thật nhanh, cởi áo khoác ra rồi nhảy ngay xuống ao. Mùa đông khắc nghiệt, ao nước băng lạnh thấu xương. Một thoáng chạm nước, suýt nữa hắn đã hít thở không thông.

Nhưng hắn không rảnh lo nghĩ lung tung, trái tim của hắn bị một nỗi khủng hoảng khổng lồ chiếm cứ.

Nếu như Tiểu Hắc Bàn chết thì phải làm sao bây giờ?

Nếu như Tiểu Hắc Bàn không còn trên đời, phải làm sao bây giờ?

Trên đời này có vô số đế vương tương tướng, tài tử giai nhân, nhưng Lưu Hắc Bàn, chỉ có một.

——******——

*Trích trong bài thơ “Niệm Nô Kiều – Xích Bích hoài cổ” của Tô Đông Pha

Đại giang đông khứ

Lãng đào tận thiên cổ phong lưu nhân vật.

Cổ luỹ tây biên,

Nhân đạo thị Tam Quốc Chu Du Xích Bích.

Loạn thạch băng vân,

Nộ đào liệt ngạn,

Quyển khởi thiên đồi tuyết.

Giang sơn như hoạ,

Nhất thời đa thiểu hào kiệt.

Dao tưởng Công Cẩn đương niên,

Tiểu Kiều sơ giá liễu,

Hùng tư anh phát.

Vũ phiến luân cân,

Đàm tiếu gian,

Cường lỗ hôi phi yên diệt.

Cố quốc thần du,

Đa tình ưng tiếu ngã,

Tảo sinh hoa phát.

Nhân sinh như mộng,

Nhất tôn hoàn thù giang nguyệt.

Dịch thơ: Nguyễn Chí Viễn

Dòng sông đông rót,

Đào thải hết ngàn thuở phong lưu nhân vật.

Luỹ cổ tây biên,

Người bảo đấy Tam Quốc Chu Du Xích Bích.

Đá rối mây xen,

Sóng tung bờ rạn,

Cuộn bốc ngàn trùng tuyết.

Non sông như vẽ,

Một thuở bao nhiêu hào kiệt.

Xa nghe Công Cẩn đương thì,

Tiểu Kiều vừa mới cưới,

Anh hùng phong cách.

Phe phẩy quạt khăn,

Khoảng tiếu đàm,

Quân giặc tro tiêu khói diệt.

Nước cũ thần du,

Đa tình cười khéo giống,

Tóc mau trắng toát.

Đời như giấc mộng,

Một chén trên sông thưởng nguyệt.

**Trích trong bài thơ Ẩm Tửu (Uống rượu) của Đào Tiềm

Kết lư tại nhân cảnh,

Nhi vô xa mã huyên.

Vấn quân hà năng nhĩ?

Tâm viễn địa tự thiên.

Thái cúc đông ly hạ,

Du nhiên kiến nam sơn.

Sơn khí nhật tịch giai,

Phi điểu tương dữ hoàn…

Thử trung hữu chân ý,

Dục biện dĩ vong ngôn.

Dịch thơ

Nhà cỏ giữa nhân cảnh,

Không thấy ồn ngựa xe.

Hỏi ông: “Sao được vậy?”

Lòng xa, đất tự xa.

Hái cúc dưới giậu đông,

Thơ thới nhìn núi Nam.

Khí núi ánh chiều đẹp,

Chim bay về từng đàn.

Trong cảnh có thâm vị,

Muốn tả đã quên lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK