“Mẹ, mẹ biết con sẽ đến ư? Sao lại nấu mì giò heo?” Kim Phượng kinh ngạc nói.
Vĩnh Phúc thở dài. “Ta làm sao biết được các con sẽ đến. Chỉ là hàng năm, vào ngày này ta đều sẽ nấu một chén mì giò heo, đây là món mà con thích ăn nhất mà.”
“Nàng thích ăn mì giò heo?” Đoàn Vân Chướng không thể tin nổi, đưa hai mắt nhìn nàng, nhỏ giọng nói.
Kim Phượng không để ý đến hắn. “Mẹ, tại sao phải làm mì giò heo?”
Vĩnh Phúc vỗ lên đầu nàng một cái. “Nha đầu, ngay cả sinh nhật của mình cũng quên sao?”
Kim Phượng ôm đầu, lực tay của mẹ nàng lại tăng rồi. “A, hôm nay đúng là mùng chín tháng chạp mà.” Những năm gần đây không có ai nhớ đến sinh nhật của nàng, ngay cả nàng cũng quên mất.
“Trong nội cung không làm tiệc mừng sinh nhật con sao?” Vĩnh Phúc khó có thể tin.
Đoàn Vân Chướng không được tự nhiên.
Kim Phượng cười, ôm lấy Vĩnh Phúc. “Mẹ, vậy mẹ đem hết mì giò heo đã làm sáu năm nay ra đây đi, hôm nay con sẽ ăn hết.”
“Con/Nàng ăn hết sao?” Vĩnh Phúc cùng Đoàn Vân Chướng đồng thanh hỏi.
“Ăn được hết!”
“Tốt, vậy mẹ sẽ đi làm!” Vĩnh Phúc chí khí đầy mình, xoa tay.
Đoàn Vân Chướng đỡ trán: “Khó trách, khó trách.”
Kim Phượng quay mặt qua, nét mặt vẫn còn rất vui vẻ: “Hoàng thượng, sao ngài biết hôm nay là sinh nhật của thần thiếp?”
“Ách… chuyện này là…”
Kim Phượng mở trừng hai mắt, cũng không chờ đáp án của hắn mà trực tiếp đi vào phòng bếp hỗ trợ, để lại Đoàn Vân Chướng ngồi gãi đầu một mình, không biết giải thích với nàng như thế nào.
******
Ăn xong mì giò heo, sắc trời cũng tối dần.
Đoàn Vân Chướng tuy có chút không nỡ, cũng đành phải nhắc nhở: “Đã đến lúc nên trở về cung.”
Kim Phượng siết chặt vạt áo, thần sắc bi thương nhìn hắn một cái, nhưng không có lời nào phản đối.
“Mẹ, con hồi cung đây. Sau này có rảnh, sẽ lại về thăm người.”
Vĩnh Phúc gật đầu, lại sợ hãi mà kiên định nói với Đoàn Vân Chướng: “Hoàng thượng, xin hãy đối xử thật tốt với Hắc Bàn.”
Kim Phượng có chút bất ngờ, đang muốn nói gì, hai tay đã bị Đoàn Vân Chướng nắm giữ trong lòng bàn tay.
“Mẹ, ta sẽ chăm sóc nàng ấy thật tốt.” Hắn nói như vậy.
Trong lòng Kim Phượng hơi rung lên một chút.
Trong sân, đại hắc mã đột nhiên hí lên một tiếng thật dài, không biết là vui vẻ hay mất bình tĩnh.
Đoàn Vân Chướng tháo dây cương, đang muốn dắt ngựa ra cửa, bên ngoài lại truyền đến tiếng đập cửa.
Lúc này rồi mà còn ai đến nữa? Ba người quay mặt nhìn nhau. Vĩnh Phúc gấp rút đi ra mở cửa, Kim Phượng cùng Đoàn Vân Chướng liền tránh vào trong nhà.
Cách một lớp cửa phòng, hai người nghe thấy giọng nói của một nam tử trẻ tuổi mà thân thiện vang lên trong viện: “Dì Phúc, gần đây có khỏe không? Trời giá rét, cần phải đặc biệt chú ý sức khỏe.”
Kim Phượng sững sờ, ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt đầy kinh ngạc của Đoàn Vân Chướng. Hai người đều cảm thấy âm thanh kia hết sức quen thuộc.
Bên ngoài, người nọ lại nói: “Dì Phúc, hôm nay là sinh nhật của Hắc Bàn đó.”
Vĩnh Phúc nói: “Đúng vậy.”
“Nhất định là dì Phúc lại làm mì giò heo cho Hắc Bàn đúng không?”
“Tiểu Ngư à, thật sự là khó khăn cho cậu, vẫn luôn nhớ đến dì Phúc. Vị bên cạnh đây là?”
“Đây là đồng môn tốt của cháu, tên là Sài Thiết Chu, là kim khoa trạng nguyên lang đó!” (Đồng môn: bạn cùng trường)
Trong lòng Kim Phượng cuồng loạn, không dám đối mặt với ánh mắt quan sát kinh nghi của Đoàn Vân Chướng.
Hồi lâu, nàng nghe được một giọng nói trầm trầm ở bên tai hỏi: “Nàng biết hắn?”
“Phải…” Kim Phượng sợ hãi đáp.
“Tại sao biết?”
“Ta… Thần thiếp… Khi còn bé từng học chung với hắn.”
“Khó trách nàng lại đặc biệt lưu ý đến hắn.” Đoàn Vân Chướng cười lạnh. “Hắn cũng nhận ra nàng?”
“Phải…”
Đoàn Vân Chướng hít sâu một hơi: “Vì sao không nói cho trẫm biết?”
“Thần thiếp cảm thấy, chuyện đó không cần thiết.”
Ánh mắt nóng rực đâm xuống đỉnh đầu nàng.
Đoàn Vân Chướng không nói gì nữa, Cả phòng vắng lặng.
Sài Thiết Chu đứng ở trong tiểu viện, đối với Vĩnh Phúc có tướng mạo cực kỳ giống hoàng hậu Hắc Bàn, trong lòng vọt lên một cảm giác quái dị. Hắn cảm thấy trong tiểu viện này có một luồng khí quỷ dị đang len lỏi khắp bốn phía.
Ánh mắt nghi ngờ của hắn dừng lại trên con ngựa đen to lớn trong viện. Nhìn một hồi, đột nhiên trong lòng rung lên.
“Dì Phúc, con ngựa này, có phải tên là ‘Đạp tuyết vô ngân’?”
Vĩnh Phúc vô tư cười đáp. “Đúng vậy, sao cậu biết?”
Sắc mặt Sài Thiết Chu lập tức đại biến, cầm lấy cánh tay Ngư Trường Nhai kéo căng vài cái.
“Thì Ngọc?” Ngư Trường Nhai nhíu mày nhìn hắn,
Sài Thiết Chu cực kỳ căng thẳng. “Đức Miễn, hoàng thượng ở trong nhà.”
“Cái gì?” Ngư Trường Nhai không nghe rõ.
Sài Thiết Chu hạ thấp giọng: “Hoàng thượng… có lẽ còn có cả hoàng hậu nữa, đang ở trong nhà này.”
Ngư Trường Nhai tiêu hóa lời y nói, trong lòng cũng cực kỳ kinh ngạc. Trong khoảng khắc, hắn liền ý thức được tình hình lúc này khẩn cấp đến cỡ nào.
“Thì Ngọc, chúng ta đi thôi.” Sắc mặt Ngư Trường Nhai trắng bệch.
“Không!” Sài Thiết Chu gầm nhẹ. “Nếu như chúng ta cứ bỏ đi như vậy, ở trong lòng Hoàng thượng sẽ lưu lại một khúc mắc, vĩnh viễn cũng không mở ra được.”
“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Sài Thiết Chu thở dài. “Đức Miễn, uổng cho huynh đọc sách thánh hiền nhiều năm như vậy, đầu óc vẫn còn cũ kỹ như xưa.” Hắn lôi kéo Ngư Trường Nhai đi đến trước cửa nhà, song song quỳ xuống giữa đống tuyết, cất cao giọng nói: “Thần Sài Thiết Chu, Ngư Trường Nhai, khấu kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương!”
Kim Phượng mờ mịt nhìn sang Đoàn Vân Chướng. Đoàn Vân Chướng hình như sớm đã có chủ ý, phủi phủi áo bào, đẩy cửa ra.
Nhìn thấy người thật việc thật, trong lòng Sài, Ngư hai người càng trầm xuống vài phần, vì vậy lại đồng loạt cúi lạy.
Đoàn Vân Chướng yên lặng một lát, đưa tay dìu hai người đứng dậy. “Hiện tại đang ở ngoài cung, hai vị ái khanh không cần giữ lễ tiết.”
Sài, Ngư hai người nhìn trộm sắc mặt Đoàn Vân Chướng, chỉ cảm thấy trên nét mặt của Hoàng đế bệ hạ hình như vui vẻ, lại mang theo một phần lạnh lùng bất định.
Ngư Trường Nhai lo sợ nói: “Chúng thần không biết thánh giá ở đây, thất lễ với hoàng thượng, đặc biệt đến thỉnh tội.”
Đoàn Vân Chướng nheo hai mắt: “Hai vị ái khanh muốn thỉnh tội, cũng chỉ có mỗi việc đó thôi sao?”
Hai người bị hù doạ, lại một lần nữa quỳ sụp xuống. “Hoàng thượng, chúng thần biết tội!”
“Thần… khi còn bé thần từng học chung một trường tư thục với hoàng hậu nương nương. Chuyện này lừa gạt thánh thượng, là thần đáng chết! Nhưng chuyện không liên quan gì đến Thì Ngọc, xin hoàng thượng minh giám!” Ngư Trường Nhai dùng đầu chạm đất.
Kim Phượng há to miệng, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói ra.
“A? Vậy theo hai vị ái khanh, chuyện này nên xử trí như thế nào đây?”
Mồ hôi trên trán Sài Thiết Chu nhỏ xuống thành giọt, tuyết trắng dưới gối cũng bị tan ra thành một lỗ thủng.
Chuyện này tuy lớn mà nhỏ. Nói nhỏ là vì cùng lắm chỉ là chưa bẩm báo kịp lúc. Nhưng muốn nói lớn, đó chính là tội khi quân, nói không chừng còn bị cộng thêm cái tội có lòng bất chính đối với hoàng hậu…
“Thần… Chúng thần xin mặc cho Hoàng thượng xử trí.”
Đoàn Vân Chướng lại ngậm miệng im lặng. Khóe môi mỉa mai khẽ nhếch lên, ánh mắt chuyển về phía Kim Phượng.
Kim Phượng vốn kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào những bông tuyết dính trên khung cửa, cảm giác được Đoàn Vân Chướng đang nhìn chăm chú, khẽ run lên một cái, liền quay đầu lại lẳng lặng nhìn hắn.
Hai người tựa hồ đều từ ánh mắt của đối phương, đọc được điều gì.
Sài, Ngư hai người đều nín thở, chờ đợi vận mệnh của mình.
Một hồi lâu, Đoàn Vân Chướng bật cười thành tiếng, một lần nữa đỡ hai người đứng dậy.
“Hai vị ái khanh, nói quá lời. Chuyện Ngư ái khanh quen biết hoàng hậu, hoàng hậu đã nói cho trẫm nghe từ lâu, đó chỉ là một việc rất nhỏ. Ngược lại, Ngư ái khanh quan tâm đến nhạc mẫu đại nhân của trẫm như thế, trẫm vô cùng cảm kích.”
Sài Thiết Chu cùng Ngư Trường Nhai nhìn nhau một cái, trong lòng đều thở phào một hơi dài.
“Tạ ân hoàng thượng không trách phạt.”
Đoàn Vân Chướng làm như không có chuyện gì, bước đến trước người ‘Đạp tuyết vô ngân’, nói: “Hoàng hậu, hồi cung.”
“Vâng.” Kim Phượng kính cẩn nghe theo tiến lên, giao tay mình vào trong tay hắn. Tay của hắn lập tức nắm chặt, từng đốt ngón tay đều kiên định mà có lực.
Hai người ra cửa, lên ngựa. Đoàn Vân Chướng vung roi, “Đạp tuyết vô ngân’ liền bốn vó sinh phong, đạp bụi mà đi.
Sài Thiết Chu cùng Ngư Trường Nhai đang quỳ gối trước cửa, liếc mắt nhìn nhau cười khổ.
“Đức Miễn, hoàng thượng của chúng ta, quả thật không phải là phàm nhân.” Sài Thiết Chu phủi tuyết trên áo choàng, lẩm bẩm nói.
“Đúng vậy, hoàng thượng đúng là quân nhân, khoan hồng độ lượng.” Ngư Trường Nhai thật tâm thật ý nói.
Sài Thiết Chu ho hai tiếng. “Đức Miễn, huynh ngốc vừa thôi, kêu ta nói tốt cho huynh thế nào đây?”
“Hả?” Ngư Trường Nhai không hiểu.
“Huynh cho rằng trong lòng hoàng thượng thật sự không ngại ư? Nếu ngài ấy thật sự không ngại, bắt chúng ta quỳ trong đống tuyết lâu như vậy, là có ý gì? Đây là đồng thời sử dụng ân, uy nha.” Sài Thiết Chu ý vị sâu xa đập hắn một cái. “Hoàng thượng của chúng ta, còn trẻ như vậy mà đã tinh thông đạo đế vương. Ta thấy, cuộc sống ngang ngược của Uy Quốc công kéo dài không được bao lâu nữa đâu.”
Ngư Trường Nhai cẩn thận nghiền ngẫm ý tứ trong lời nói của hắn, thật sự bái phục gật gật đầu, suy nghĩ một chút lại nói: “Hoàng thượng đồng thời sử dụng ân, uy với chúng ta, vậy chẳng phải là muốn nói rõ, ở trong lòng hoàng thượng, chúng ta là người tài có thể sử dụng sao?”
Sài Thiết Chu bật cười. “Bình thường trông huynh ngây ngốc, lúc thông minh cũng sắc bén cực kỳ đấy nhỉ.”
Ngư Trường Nhai vò đầu, cười ngây ngô một hồi.
Sài Thiết Chu lại thở dài: “Hoàng thượng sẽ không truy cứu chúng ta. Nhưng hoàng hậu nương nương… e rằng sẽ thảm.”