Kim Phượng liếc qua vật trong tay hắn, nói: “Ngư đại nhân quả là kỳ nhân. Nội viện này hộ vệ đông đúc, võ lâm cao thủ cũng không vào được. Ngược lại ngài không tốn chút sức lực nào đã xông vào.”
Ngư Trường Nhai cúi đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì. Một sợi tóc từ búi tóc của hắn rơi loạn xuống dưới, khẽ lay động theo nhịp thở, trông qua quả thật rất đáng thương.
Phong Nguyệt vốn có chút ý kiến đối với Ngư Trường Nhai, giờ phút này còn mềm lòng hơn cả Kim Phượng, vội la lên. “Nương Nương, Ngư đại nhân cũng không phải người xấu, ngài phải giúp hắn a.”
Kim Phượng thở dài. Nha đầu chết tiệt nhà ngươi, cùi chỏ vĩnh viễn ngoặt ra bên ngoài. Ngươi để sự trong sạch của nương nương nhà ngươi ở chỗ nào rồi?
Xem tình trạng của Ngư Trường Nhai, đoán chừng đã gặp rủi ro. Suy ra, tên đạo tặc đến trộm bảo bối của Lưu Hiết, chính là Ngư Trường Nhai. Kim Phượng quan sát vật hắn đang cầm trong tay thật lâu, cuối cùng cũng không vạch trần hắn mà đi đến trước cửa sổ, nói:
“Ngư đại nhân, ngươi cứ chiếu theo nguyên dạng mà bò ra ngoài đi. Bản cung coi như chưa từng nhìn thấy ngươi.”
Vẻ mặt Ngư Trường Nhai càng phát ra u ám.
“Nương nương.” Hắn có chút ai uyển kêu một câu.
Kim Phượng khụ một tiếng, quay đầu đi.
Ngư Trường Nhai gọi tiếp một câu: “Hắc Bàn.”
Sắc mặt Kim Phượng lại ửng hồng.
“Nàng thật sự muốn xem ta là người dưng sao?”
Kim Phượng lại nhìn cửa sổ đang mở rộng kia. “Tình nghĩa khi còn bé thuộc về tình nghĩa khi còn bé, lễ nghi quân thần thuộc về lễ nghi quân thần. Ngươi đọc nhiều sách thánh hiền như vậy, một chút đúng mực này chẳng lẽ còn nắm bắt không được hay sao?”
Ngư Trường Nhai im lặng. Hắn trầm tĩnh vươn thẳng cần cổ, bỗng nhiên quỳ xuống.
“Nương nương, thần có một chuyện muốn nhờ nương nương tương trợ.”
Kim Phượng sợ hết hồn. Mặc dù nàng mang lễ nghi quân thần ra hù dọa Ngư Trường Nhai, nhưng Ngư Trường Nhai trở mặt cũng không tránh khỏi trở mặt quá nhanh.
“Ngươi muốn bản cung… Giúp ngươi chạy ra khỏi phủ Uy quốc công?” Nàng suy đoán.
“Không, thần chỉ khẩn cầu nương nương đem bức thư này chuyển giao cho Lại bộ Thượng thư Sài Thiết Chu.”
“Bức thư này là…”
“Bức thư này là Uy Quốc Công và Hoa Cái Điện đại học sĩ, Lễ bộ Thượng thư Trần Duẫn Dân cùng chung một giuộc, mưu hại Lăng đại tướng quân mưu phản.”
Trong lòng Kim Phượng giật thót.
Đêm đó khi cùng Đoàn Vân Chướng chạy ra khỏi đại lao Hình bộ, Lưu Ngạc từng nhắc đến một vị Trần đại nhân, thì ra chính là vị quan lớn tuổi nhất trong quần thần, đức cao vọng trọng nhất – Lễ Bộ Thượng Thư Trần Duẫn Dân.
Những năm qua, mặc dù quyền lực của Lưu Hiết ngày càng khuếch trương, nhưng trước sau vẫn không có cách nào hoàn toàn nắm giữ binh quyền. Nguyên nhân chính là vì uy danh cùng thế lực ở trong quân của Lăng gia đã ăn sâu bén rễ, Lưu Hiết không thể nhúng tay vào. Lăng đại tướng quân thoạt nhìn lỗ mãng, lại tu thân trị gia cực nghiêm. Người thường khó có thể bắt được lỗi của ông. Nhưng cần phải biết, người cầm binh thường tâm cao lại không tự trọng, cho dù bản thân không chút sơ hở, cũng dễ dàng dẫn tới nghi ngờ. Lần này Lưu Hiết liên hợp với Trần Duẫn Dân, chính là có chủ ý này.
“Ngươi… vì sao ngươi lại giao bức thư này cho Bản cung? Ngươi biết rõ bản cung là con gái ruột của Uy quốc công kia mà?”
“Nương nương thâm minh đại nghĩa. Nếu ngay cả nương nương cũng không thể tin, trên đời này còn ai đáng tin đây.” Ngư Trường Nhai bình tĩnh nói.
Kim Phượng nuốt nước miếng một cái.
“Bản cung tưởng rằng, ngươi đối với Uy quốc công là một lòng trung thành.”
“Nương nương sai rồi. Thần trung thành với quốc gia, trung thành với xã tắc, trung thành với vạn dân, chứ không trung thành với bất cứ quyền thần nào.”
Kim Phượng không nói gì.
Một hồi lâu, nàng cười khổ nói: “Cái tên Cá Mọc Răng nhà ngươi, ngươi muốn vạch trần cha ta, còn muốn mượn tay của ta, không khỏi quá tàn nhẫn.”
Sống lưng Ngư Trường Nhai cứng đờ.
Kim Phượng thò đầu ra ngoài xem xét, tựa hồ có tiếng người huyên náo từ xa xa đi tới. Vì vậy, nàng nói với Phong Nguyệt.
“Bày một bàn điểm tâm trà rượu ở vườn ngoài. Bản cung muốn cùng Ngư đại nhân tham thảo một chút kinh Phật.”
*****
Khi cả đám thị vệ phủ Uy quốc công tràn vào Ngọa Mai Viện, hoàng hậu nương nương đang cầm một quyển “Lăng Nghiêm Kinh”, lặng lẽ ngồi tựa phía sau bàn đá chăm chú đọc, còn Ngư Trường Nhai Ngư đại nhân đang ngồi nghiêm chỉnh ở một bên bàn đá, kính cẩn cúi đầu. Một tiểu tỷ vẻ mặt trang nghiêm đứng bên cạnh, trông thấy bọn thị vệ đến, ánh mắt trừng qua sắc như lưỡi đao, đưa tay ra hiệu cho bọn chúng không được làm ồn.
Thị vệ dẫn đầu không dám làm bừa, bèn cho đám thị vệ ở lại ngoài viện, còn mình đi vào trước, đứng ở trước đình cung kính thi lễ.
“Tiểu nhân Trương Thiên, khấu kiến hoàng hậu nương nương.”
Tay mắt Kim Phượng đều chưa động, vẫn nhìn chằm chằm vào kinh thư chăm chú suy ngẫm. Qua một hồi lâu, nàng làm như đột nhiên phát giác có người ở bên cạnh mình, khẽ nâng con ngươi, nhìn nhìn Trương Thiên.
“A, là Trương đại nhân, có chuyện gì sao?”
Nếu như nàng không nhớ lầm, nàng từng gọi người này một tiếng “Cha.”
“Tiểu nhân đuổi theo tên trộm đêm, chạy thẳng đến chỗ này. Quấy nhiễu nương nương, kính xin nương nương thứ tội.”
Kim Phượng kinh ngạc. “Phủ Uy quốc công cũng có trộm đêm sao? Khó trách tối nay bản cung cảm thấy quanh thân có chút không được thoải mái. Trương đại nhân đêm khuya chạy đến hộ giá, thật vất vả. Tối nay bản cung có được yên giấc hay không, phải làm phiền Trương đại nhân rồi.”
Trương Thiên vốn đang dùng ánh mắt hồ nghi đánh giá Ngư Trường Nhai, nghe được lời này của Kim Phượng, trên mặt hiện ra một tia thẹn thùng: “Nương nương, tiểu nhân… là đến truy bắt đạo tặc.”
Hắn còn tưởng Kim Phượng sẽ cấm bọn họ lục soát, nhưng không ngờ Kim Phượng vừa mở miệng liền muốn bọn họ trú đóng ở đây bảo vệ an toàn cho nàng.
Kim Phượng nhíu mày. “Tên trộm kia mặc dù bây giờ không có ở đây, nhưng khó mà đảm bảo lát nữa sẽ không trốn đến chỗ này. Các ngươi lục soát xong liền bỏ đi, vậy còn an nguy của bản cung thì tính sao đây?”
“Việc này…” Trương Thiên lúng túng một lát, đành phải nói: “Tiểu nhân sẽ lưu lại một ít thị vệ, bảo vệ Ngọa Mai Viện an toàn.”
Kim Phượng gật gật đầu, “Như thế rất tốt.” Suy nghĩ một chút, lại nói: “Lưu lại thêm hai vị hộ tống Ngư đại nhân trở về đi. Nếu không, trên đường trở về gặp phải đạo tặc, vậy sẽ không tốt. Hôm nay bản cung thỉnh giáo hắn về kinh Phật, làm khó hắn đã trễ thế này còn phải hao tổn tâm tư lo lắng.”
Trương Thiên lại cẩn thận nhìn Ngư Trường Nhai một cái: “Nương nương, Ngư đại nhân… từ sau bữa tối vẫn một mực ở Ngọa Mai Viện sao?”
“Bản cung dùng xong bữa tối liền mời Ngư đại nhân đến, cho tới bây giờ. Trong suốt quá trình, Ngư đại nhân có liên tục ở lại đây hay không, bản cung cũng không lưu ý lắm. Trương đại nhân cứ hỏi cung nữ cận thân của ta đi, có thể nàng ấy sẽ rõ hơn.” Kim Phượng như cười như không liếc nhìn hắn. “Trương đại nhân, bản cung mời Ngư đại nhân tới, là vì nghiên cứu quyển kinh thư này, trên vì thêm thọ cho Thái hậu, dưới cầu phúc cho dân chúng. Trương đại nhân là người hiểu chuyện, không cần phải xuyên tạc ý đồ của bản cung.”
Trương Thiên giật thót. “Nương nương một lòng tận hiếu, nhật nguyệt chứng giám, tiểu nhân thật sự kính nể.”
Kim Phượng gật gật đầu. “Nếu như thế, ngươi liền lui ra đi, không cần xao lãng chức trách của ngươi. Đêm đã khuya, bản cung cũng nên an giấc rồi.”
Trương Thiên lại nhìn Ngư Trường Nhai một chút, do dự hết lần này đến lần khác, rốt cuộc gật đầu. “Tiểu nhân xin cáo lui.”
Ngư Trường Nhai lúc này mới đứng dậy: “Nương nương, tinh yếu của “Lăng Nghiêm Kinh” là ở tu hành dưỡng tâm, phá ma, phà tà, phá vọng. Nếu cứ theo đuổi lạc thú bên ngoài mà không cách nào tự giữ bản tâm, thì định lực không yên. Cuối cùng, khó tránh khỏi rơi vào ma đạo, càng chớ có nói đến chuyện giải trừ hết thảy tà ma.”
Hai đầu lông mày của Kim Phượng mới giãn ra, nghe được lời hắn nói lại nhẹ nhàng nhăn lên. Thật lâu, nàng nói: “Ngư đại nhân không hổ là tài tử, bản cung hôm nay thọ giáo được rồi. Trương đại nhân, tiễn Ngư đại nhân về đi.”
Trương Thiên hiện vẻ vui mừng, vội vàng gật đầu xưng vâng. Ngư Trường Nhai cũng không nói năng rườm rà, hành lễ xong liền sải bước đi ra ngoài.
Kim Phượng trơ mắt nhìn theo bóng lưng Ngư Trường Nhai rời khỏi Ngọa Mai Viện, chuyển qua cửa viện liền biến mất ở tường viện bên ngoài. Lại qua một lúc lâu, ngoài tường trầm đục hai tiếng, còn vang lên một tiếng thở dóc nồng đậm.
“Nương nương!” Phong Nguyệt có chút kinh hoảng.
Kim Phượng im lặng không lên tiếng, nắm chặt quyển sách trong tay, làm như đang vô cùng buồn rầu tĩnh tư một hồi, cắn răng cười lạnh. “Cá Mọc Răng, giỏi cho câu định lực không yên, khó tránh khỏi rơi vào ma đạo. Sự thẳng tính của ngươi, quả thật có thể so sánh với Lữ đại thương thư rồi.”
Nàng lại hướng ra bầu trời bao la ngoài tường viện nhìn một cái, thở ra một hơi thật dài. “Bọn họ thật đúng là gấp gáp. Mới ra khỏi cửa viện đã kềm nén không được, trực tiếp bắt người.”
Trang sách “Lăng Nghiêm Kinh” bị nàng lật qua, rốt cuộc lật đến một trang. Một tờ giấy viết thư màu vàng bình tĩnh nằm yên trong sách.
“Phong Nguyệt, dọn dẹp một chút. Hai ngày nữa chúng ta liền hồi cung.”
“Vậy còn Bạch Ngọc cô nương, nếu không muốn cùng về với chúng ta thì sao?”
“Theo ý của muội ấy đi.”