Tiểu Nhã gật đầu, cắn lên mạnh lên lưỡi. Đến giờ nó mới nhận ra nó thực khí phách, cuw nhiên dọa sợ một con đại hoàng hoàng ngàn năm tuổi a ~ Tỷ tỷ gặp chuyện như tiếp thêm sức mạnh cho mình!!
Mùi máu tươi nồng nồng bất chợt bay vào mũi, huyết tinh tràn khỏi khóe miệng rơi xuống một chiếc bát con lây từ lông vũ ra ( Này là túi thần thứ hai a~)
Nhìn thấy hành động đó, Xích Hoàng cả người cứng đờ mãi mới định thần, lên tiếng ngăn cản. Nó vẫn là nghĩ mãi không ra, cái bậc nhân loại nhỏ yếu này đáng để tâm chi? Haizzz, Hoàng là chi vương có khác, ý nghĩ cũng dễ gì đoán ra!!
- Ngươi xác thực tu luyện nhiều nên bị mụ mẫm hả? Phải khế ước mới hiệu quả chứ không ngươi thành hài khô cũng không giúp tỷ tỷ tỉnh đâu!
Đây là sự thật! Tiễu Nhã không ngờ cái con Xích Hoàng này là ngốc tử nha
Xích lúng túng chút chút song nhanh chóng mở miệng:
- Vẫn là để tôi truyền máu cho Hoàng
Nhã Nhã gật đầu hấp thụ máu Xích Phượng rồi chuyển hóa thành máu mình hướng bát con chảy xuống huyết.
Khắc sau, cái bát con đã đầy đến 3 bát. Nhã Nhã đưa bát máu hướng miệng Nhất Linh dốc cho uống.
- A... ư...
Nàng khẽ rên, ngón tay có dấu hiệu động đậy.
- Tỷ, ngươi tỉnh? "
Tiểu Nhã kích động phải gọi rồi nhanh chóng đưa đến hai viên châu.
- Ưm, T....i...e...
Nhất Linh cố gắng nói nhưng bất lực... tại sao nàng yếu kém như vậy, nàng không oán cái kia Xích Hoàng, nàng oán chình mình đích xác một thân công lực nhưng chẳng biết dùng... hoa nhài cắm bãi phân châu... nàng.... nàng tự hổ thẹn..... nàng mong mỏi cường đại, mong mỏi lật nghiêng đất trời.. có thể thực hiện hay không?
Càng nghĩ nàng càng u mê, hoài nghi chính sức lực của mình... nàng... nàng... nàng không thể kiêu ngạo bởi nàng không có đủ tư cách. Nàng mãi sẽ không phải cường giả...Rốt cuộc thế nào mới là cường giả hay chỉ đơn giản là cóc ngồi đáy giếng... Nàng thật lực ôm đầu, nàng đau đầu, còn đau gấp vạn lần sự tê mỏi hiện tại...
Tiểu Nhã sợ hãi nhìn dúi lấy Thập và Cửu châu cho chúng tiến vào thân thẻ Nhất Linh. Ba châu xếp hạng bét chỉ có tính năng chữa thương thế nhưng đối với nhiều viên châu khác lại là tầng cao.
An ủi đi an ủi lại nhưng đầu óc của nàng vẫn trống rỗng, Tiểu Nhã không cách nào ngoài cố gắng cách xa để Nhất Linh tự suy tư.
Cường giả... cường giả, nàng mãi mãi chỉ nhờ phần dư sót thiếu của kiếp trước gì gì đó... vứt!!! Vứt hết đi!!! Nàng là nàng, nàng là nàng, kiếp trước nàng mặc kệ!! Mặc kệ!!
Rốt cuộc thế nào... TRỜI ƠI LÀ TRỜI!!! Tại sao nàng u mê vậy, tự chiến đấu cùng bản lĩnh, tới hiểm cảnh sắp chết để tăng cấp giờ thì sao, CÁO MƯỢN OAI HÙM, BÙ NHÌN RƠM CẢ MÀ THÔI!!!!!
Nàng khinh bỉ, khinh bỉ chính nàng, nàng chẳng còn cái gì sát thủ, sang cái nơi này, cơm dâng tận mồm chỉ ăn thôi, đơn giản lắm mà. Cuộc sống chỉ nhờ cái thứ kiếp trước... nàng... KHÔNG CẦN!!!!!
Nàng muốn vứt hết cái gọi kiếp trước, tiền kiếp!! Nàng là nàng, sinh mạng là nàng, nàng không phải khôi ( Rối) Nàng.. điên mất!!!
Lý trí càng u mê, Nhất Linh tự dằn vặt 3 ngày 3 đêm. Nếu cái giờ phút trước Hoàng Bich lên tiếng, cam đoan Lệ Linh sẽ bị Linh Linh xúc động ném đi mất hút...
Sau bằng ấy thời gian, Nhất Linh sở hữu một cặp mắt gấu trúc, mái tóc rối bời cùng đôi mắt sáng chói bất đồng. ĐÚNG!! Sau bao câu hỏi, nàng đã tự cho một đáp án. Nàng thương lượng với Hoàng Bích rằng, hắn ta không được làm gì, nói gì nếu không đừng trách nàng ác mà ném Lệ Linh.
U mê, u mê, nàng nên ra ngoài chút, cùng Tiểu Nhã dạo chơi rèn luyện a. Nàng đã thề, lực lượng của nàng, nàng làm chủ! Làm chủ, cuộc đời nàng không ai xen vào! Nàng thề!!! Thề duy ngã độc tôn, thiên hạ này... cuối cùng là của nàng!
Đó là ý chí lúc này, chẳng tới 5 năm nữa, Nhất Linh sở hữu bước ngoặc của đời lần 2, lần 1 thì sắp tới! { Là chap 24 hay sao nhỉ }
...... Chuyện diễn biến thế nào? Đón xem nha