Chương 35: Cung điện trí tượng { 2 }
Lão nhân kia thấy vẻ mặt hiếu kỳ của Nhất Linh thì lại cười to một tràng:
- Ha ha, đứa trẻ, tò mò lắm phải không?? Aizzz, từ từ chứ.
Nhất Linh im lặng không nói, nàng đang đợi chờ đáp án của lão nhân gia kia....
Lúc sau, khi tiếng cười vụt tắt, lão nhân cất tiếng nói lành lạnh bằng vẻ mặt nghiêm túc vô cùng,
- Cung điện trí tượng. Cung điện dùng trí não mà tưởng tượng. Vậy thôi. hiểu bao nhiêu thì do ngươi rồi_ Dứt lời, lão hóa thành một đạo khói trắng chui vào trong chiếc hộp sắt. Chiếc hộp như bị điều khiển bay về chỗ cũ.
Tuy vậy, trong đầu Nhất Linh vẫn quanh quẩn giọng nói của lão già bí ẩn. Thanh âm ấy rõ ràng đến từng câu chữ, thậm chí nàng con nghe tiếng thở dài sâu kín mà buồn não ruột của lão
" Đến khi nào ngươi trở thành chủ nhân mới của tòa điện này thì ta sẽ lại xuất hiện... đứa trẻ, đừng làm ta thất vọng...haizz"
Nhất Linh cười nhạt, nàng có thể có duyên phận với cung điện này sao? Làm sao có thể biết trước đây.. chung quy vẫn là duyên phận
Duyên phận?
Duyên phận!?
Nhất Linh giật nảy mình thầm nhắc lại hai từ này
Không biết từ khi nào nàng đã u mê đến nỗi tin tưởng duyên phận? Nàng từng nói rằng, ta không tin vào cái gọi là duyên phận, ta chỉ tin vào khả năng của mình thôi!!! Kẻ yếu mới phủ nhận thất bại của mình bằng duyên phận!!!!
... Chính nàng nói mà sao nàng quên?
Một ngọn lửa nhiệt huyết bỗng bùng cháy trong tim Nhất Linh. Nó thiêu đốt tuyệt vọng thắp lên hi vọng mới. Nàng cảm thấy sảng khoái vô cùng, như nghĩ nghĩ được điều gì, lẩm bẩm liên tục :
- Duyên phận chỉ là hư vô.
Phải!! Hư vô! Nàng không trở thành chủ nơi đây là do thực lực phẩm chất chưa đủ chứ không do không có duyên phận!!! Bây giờ không thể trở thành chủ nhân nhưng không có nghĩa là sau này vẫn vậy!!!
Trong đầu Nhất Linh bỗng từ đâu xuất hiện những đường kiếm pháp xinh đẹp điêu luyện. Ngay lập tức nàng lấy ra hai thanh kiếm làm theo. Phải trái lưu động quét qua một vòng uấn lượn lên xuống. Hai tay hai kiếm giơ cao lên đỉnh tập tụ sức mạnh thiên địa hạ xuống quét qua hai bên rồi còn nhiều kì ảo hơn nữa { ta không kể nổi }
Đây là một kiếm pháp trong cương có nhu trong nhu có cương thiên về nguyên lực và tâm thức.Ảo diệu khôn cùng, mỗi chiêu kiếm đếu ẩn giấu một nguy hiểm khó lường.
Nhất Linh phải từ từ nghiên cứu phân tích hơn mới được. Bộ kiếm này cứ như vậy xuất hiện dựa vào lòng nhiệt huyết tin vào bản thân của nàng...
Song vọng!
Hai chữ này thật sự rất hợp!
Hai tay hai kiếm gọi là song. Tới cùng hi vong gọi là vọng. Song vọng!!
....
Gần 1 tháng trôi qua, còn đúng 5 ngày nữa là hết nửa năm rồi. Nhất Linh nghĩ ra duy có 1 chiêu kiếm cho song vọng nhưng đến giờ hiểu rõ nhất vẫn không thể thật sự hiểu hết, nàng cảm giác thiếu thiếu cái gì đó rất quan trọng.
Song Vọng là một thứ hỗn tạp, được kết hợp từ kiếm pháp và vũ kỹ cùng với cả ám khí võ thuật cho nên nàng gọi nó là tuyệt kĩ.
...
Rồi một ngày không xa, khi nhắc tới Nhất Linh, người ta không thể nào quên tuyệt kĩ đồng hành cùng nàng ấy... Song vọng..
....
Bằng ấy thời gian, nhất Linh không chỉ mỗi nghiên cứu tuyệt kĩ mà còn nghiên cứu luôn cung điện trí tượng. Nàng phát hiện, nơi đây có ẩn giấu một báu vật nhận chủ đại diện tòa cung điện... đáng tiếc, nàng thực lực quá kém, không thể phát giác chính xác nó ở đâu.
....
Còn mỗi 5 ngày, Nhất Linh quyết định ra ngoài cho thoáng khí và tìm hiểu những biến động mới nhất.
Trước khi ra ngoài, phải tổng kết lực lượng đã tu được từ những ngày qua
1. Đạt Đại Nguyên sư cấp 6 { sắp đột phá }
2. Đạt Song vọng kiếm pháp { sắp lĩnh ngộ chiêu thứ nhất }
3. Đạt Bình kiếm sư cấp 4 { nhờ song vọng }
4. Đạt cấp 2 võ thuật { nhờ song vong }
5. Ách!! Quên mất luyện đan rồi!!!
.... Thôi xong, tại nhiều sự kiện quá mà Nhất Linh bỏ bê luyện đan...
Giờ thì dùng 3 ngày thử luyện đi!!!
....
Lấy ra cái đỉnh { lò } luyện đan, vẫn cái đỉnh hôm nào có khắc song long khảm ma hạch. Hôm nay, nàng đã bắt đầu mang nó luyện đan rồi đấy.
Cầm lên quyển sách nhập học luyện đan, Nhất Linh chăm chú đọc đến tận sáng hôm sau.
Luyện đan sư: Phải có nguyên lực và tinh thần lực.
Dùng hỏa diễm nhóm lửa. Ngọn lửa bùng lên sẽ bắt đầu loại bỏ tạm chất, giữ lại tinh túy của dược liệu. Cho dược liệu đúng thứ tự của đan phương. chầm chậm kết hợp các loại tinh túy vào nhau. Càng ít dược càng dễ thành công. Khi kết hợp hết phải điều chỉnh lửa theo đan nếu lửa quá mạnh sẽ cháy, lửa quá yếu sẽ không thành. Khi xong quá trình mở nắp lấy đan
...
Nhất Linh đọc xong sách bắt đầu thực hành. Bước bỏ tạm chất kết hợp đan nàng làm rất hoàn hảo bởi vì nàng đã từng kết hợp chính các hệ của mình vào rồi mà. Cái này cũng tương tự vậy, từng cây dược đều có nguyên tố. Loại tạm chất chính là loại các phần nguyên tố ít không phải loại chính ra khỏi cây giữ lại phần nhiều { chính }. Kết hợp chúng vào như kết hợp nguyên tố thôi{ mở lại chương 15, 16 }
Không bao lâu đã được. Cứ ngỡ rằng ngay lần đầu đã thành công nhưng không, nàng đã mơ mộng rồi.... ngay bước điều chỉnh hỏa thì tất thảy thành quả đã hoá thành tro, bốc lên mùi khét lẹt
" Xèo " Mở nắp đỉnh ra, khói đen bay mịt mù. Nàng lại làm lại lần nữa. Lần nữa nàng đã nhẹ nhàng hơn nhưng khi mở ra lại biến thành vũng nước dược liệu. Lần tiếp theo để lửa vừa vừa thì đan nửa sống nửa chính thảm hại vô cùng. Thử hết sạch thời gian, không khét thì thành nước thành dở dở ương ương... Nhất Linh thấy mình thật ngu khi nghĩ bộ môn nay đơn giản...
....