• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi: Khi dễ nhé

Từ chương này sẽ gọi Độc Tuyết Linh!

Chương 3: Nếu các ngươi khi ta thì ta sẽ trả lại gấp trăm ngàn lần

Chốc chốc sau khi sắp xếp những đoạn kí ức lộn xộn kia, sắc trời đã tối dần, Độc Tuyết Linh thì cứ đơ ra ở đó suốt. Đây gọi là tình cảnh quái gì vậy? Ta có điên không chứ! Đường đường đệ nhất sát thủ hay thiên tài bẩm sinh của Vân gia cơ mà, quái nào lại nằm phơi thân ở đây! Mà biết làm sao, nàng cũng đâu phải thần tiên!

Chán nản đưa tay lên cao, một ống tay áo khẽ tụt xuống để lộ cái vòng Lệ bằng ngọc quý...

Chờ chút, kia là Lệ Linh * sao? Nó có thể theo mình tới đây cơ đấy! Trí nhớ thân thể làm gì có Lệ Linh chứ! Mà thôi, kiếm chút đan dược, thuốc thiếc gì đó bên trong ăn tạm cho có sức.

Lệ Linh: Vòng Ngọc Linh hình Lệ Tinh của kiếp trước ( thời sát thủ, cổ võ trái đất ấy). Chỉ chứa được 500 món đồ ( Lylia: Thế mà kêu ít... ta bái chị làm sư!). Tuyệt đối không phải không gian giới chỉ!

Vừa nghĩ nàng vừa đưa tay chạm vào

Một luồng ánh sáng từ trong đó chiếu ra, bao trùm thân thể khiến nàng có chút chói mà che mắt lại...

.....

Lúc lâu sau, hòa quang cũng dần tản đi, Tuyết Linh khẽ hé mở bàn tay. Khung cảnh thần tiên đáng yêu, non sông núi biếc sơn thủy hữu tình đập vào mắt... không gian giới chỉ truyền thuyết sao?Nàng thực may nha....khoan! Sao lại là chỉ giới?

Đảo mắt một vòng, nàng rất chi ngạc nhiên khi nơi đây trồng vô vàn các loại thảo dược hiếm, thậm chí chỉ được nghe nói hoặc không có cả tên! Mấy loại tưởng rằng quý lắm cơ nhưng nơi đây có bạt ngàn! Riêng tuyết liên ngàn năm đã có vài trăm cây bảo sao không ghê!

Đã thế còn có tiền thời này đủ loại nữa chứ! Nào là Minh tệ, Linh tệ, Kim tệ, Linh Kim tệ, Tử tệ, Tử Minh tệ, Tử Tinh tệ, Thiên tệ, Tử Thiên tệ, Thiên Kim tệ, Thiên Tử tệ...bla bla... Mà sao lắm tiền vậy, kiểu này không phải nghèo rớt rồi, ta là tiểu phú bà nha... khà khà...

Định cầm lấy một đồng tiền Thiên Tử, thì nàng mới để ý đến tay trái của thân thể còn đang nắm chắc thứ gì đó! Là kỷ vật trước khi lên trời sao?

Vừa thả lỏng tay ra, một miếng ngọc bội xanh xanh hồng hồng của nhi nữ đã rơi " Cạch " một tiếng xuống đất. Có thể đây là miếng ngọc duy nhất của nàng trước kia

"Ăn nói cho cẩn thận!"Bỗng có tiếng gì đó vang lên trong trí óc khiến đầu nàng có chút nhức nhối

" Kẻ nào?"" Bản năng của sát thủ nhận thấy kẻ này không có sát ý nhưng có câu " Người tới không có ý tốt " Vậy nên vẫn phải cẩn thận thì hơn

" Bổn tôn là ai? Ngươi chưa xứng mà biết! Thôi! Ngươi chạm vào viên đá xanh lá đi, tạo kết ấn " Thanh âm hắn kiêu ngạo khinh thường

Hừ! Từ điển của Độc Linh ta chưa bao giờ có ra lệnh!

Làm như ngươi là ông chủ không bằng! Miệt thị ta? Ngươi chỉ đơn thuần ( là) một miệng ngọc bội rẻ rách. Xem ta đạp nát nó!

" Cạch " Mặt ngọc bị dẫm mạnh lên có chút nứt. Tên ngạo mạn hốt hoảng

"" Mẹ nó! Ngươi cũng từ từ chứ! Bổn t.. ta đâu có muốn mãi nhốt nơi này!""

"" Cảnh cáo đơn thuần! Xem chừng ta đấy!"" Tuyết Linh cười nhạt

"" Rồi! Xin lạy ngươi đấy! Tạo kết ấn đi "" Nếu bổn tôn ra ngoài! Bổn tôn thề chặt đầu ngươi làm bóng đá!

Nàng làm y như vậy, đột nhiên xuất hiện một hài ( hài ở đây nói đứa trẻ) bé nhỏ bên trong miếng ngọc. Nàng kinh ngạc thốt lên mấy tiếng. Này là đứa bé trong viên ngọc, gọi Hài Ngọc nga.....

Đáp lại sự vui thích ấy là một thái độ cộc cằn thô lỗ:

"Hừ hừ! Bổn tô.. ta là nam nhân đó, nàng ấy mới đặt tên cho ta!""

Tiếng của Hài Ngọc cứ thế bé dần. ( Hài Ngọc: Con tác giả kia, ta đã bảo rằng ta không tên Hài Ngọc! Lylia: Cha chả chà! Đứa trẻ Ngọc nghe đáng yêu mà. Hài Ngọc: Đổi ngay còn kịp!)

Nàng khó chịu nhìn, mấp máy cái tên Hài Bích!

Để xem còn không vừa lòng?

"Nàng đặt ta là Hoàng Bích."Tiếng của ngạo mạn nghe thi thí thi thí, may mà nàng tốt thính giác à nha!

"Rồi, rồi! Hoàng Bích là Hoàng Bích "Khổ quá thôi! Kén cá chọn canh! Yêu sách quá thể, cơ mà "nàng "mà hắn nói là ai vậy nhỉ, thật tò mò

"Nàng ấy là.... mơ đi!" Một câu ấy của hắn bỗng chốc dập tắt ngọn lửa đang nhen nhóm trong lòng Độc Tuyết Linh

" Hoàng Bích, ngươi có biết tại sao Lệ Linh của ta khác thường vậy?"" Chả thèm hỏi ngươi! Qủy hẹp hòi!

"Cô nương, cô như vậy là tách linh của ta nha " Đang hỏi thì một thanh âm khác chen vào....

... cái quái gì? Lại con ma nào?

"Cô nương! Thật không biết ăn nói! Ta chỉ có thể nói chút với cô, cô chính là tách linh, nhân cách thứ... oái.. ta không nói gì nha " Cái giọng nói bất chợt dừng lại, lúng túng quá, thật khiến người ta tò mò

Bỗng tiếng của Hoàng Bích kích động vang lên trong đầu nàng..." Nàng.. nàng sau ngàn năm đã tỉnh.."

Cô nương kia lại xen vào

" A! Kệ hắn đi! Chuyện nãy coi như ta không nói gì. Cái Lệ Linh ấy là Ngũ Linh thần đánh rơi ở thế giới cô." Giọng nói ấy trầm ấm nhẹ nhàng nhưng nàng cảm giác có chút lạnh lẽo trong đó.

"Thế sao trước đó ta không sử dụng được không gian giới chỉ?" Nàng thắc mắc

" Bởi thế giới của cô cơ hồ là loại không gian không đích thực về cổ võ! Cô muốn nhìn chúng ta bản thể không? Uống đi"

Lại có luồng ánh sáng bay vào tay nàng. Khi nó tắt, hiện ra một viên dược nho nhỏ để ăn.Ăn thì ăn luôn. Tuyết Linh cầm lấy dược nuốt xuống.

Vừa ăn xong, những vân tro { mây xám } bay lởn vởn tạo thành một khung cảnh kỳ ảo, nàng cơ hồ nhìn thấy bản thể Hoàng Bích, phía sau có bóng dáng ấy chính là một mĩ nữ tóc bạc... khoan! Hoàng Bích vẫn là tức giận lấy tay che cái người mĩ nữ..

"Cường giả vi tôn, lấy cường giả tôn lên! Thế giới này thiên tài sống, phế tài chết. Ngươi nay không thể tu luyện, coi như vận khí nhặt bảo vật, ta liền đem Nguyên lực cho ngươi" Giọng Hoàng Bích bỗng oai hùng..

Nàng lãnh đạm chắp tay đa tạ

...

Trong lòng, Hoàng Bích cười lạnh...

Thực chất hắn tình nguyện trợ giúp, cho Tuyết Linh báu vật là vì nàng. Tuyên Linh { vị mĩ nữ lúc nãy } bảo, nhân này chính là nhân cách khác của nàng! Tuyên Linh ngàn năm xuất hiện một lần, lần này hiện thân chắn chắn đã thấy người bằng hữu cũ.

...

Mặt trời mới hửng đông, tiếng gà gáy cất lên ò ó o đã pha trộn với những lời quát tháo ngoài viện:

- Phế vật kia, ngươi lăn ra đây cho ta! Lăn ra đây mau!_ Rất tức giận, rất khủng khiếp nhưng rất không đáng sợ (9,,<)

Nàng mở cửa ra ngoài. Một cái thân ảnh hung hãn cầm kiếm, theo sau vài hạ nhân cũng hùng hổ không kém kéo đến đập nát cửa chính biệt viện

- À, tưởng ai, hóa ra liền là biểu tỷ Quỳnh Trúc Mai! Người này chính là tỷ ruột của kẻ hành hung nàng trước kia, nhưng nghe nói chẳng biết làm sao, tối qua phạm tội bị gia chủ đuổi ra khỏi nhà... Chắc chắn là vì gây sự với nàng nên bị đuổi! Hừ!

Hai câu đầu tựa như nói với loa thế mà những câu cuối cùng như nói chuyện với gió

( Lylia: Gió đâu chẳng có, muốn nói với gió thì thầm thì, lẩm bẩm liền xong!)

- Ấy chà, có phải lần trước bị người đánh đến hỏng đầu phải không? Ha ha..._Quỳnh Trúc Mai thích chí cười. Nàng phải báo thù cho muội muội, chắc chắn do muội đánh ả phế vật nên mới bị đuổi ! Nàng (ĐTL) thật là kẻ ngu ngốc đần độn mà ác độc![ Ai bắt ngươi đánh nàng * nhún vai * }

- Tỷ tỷ thật có nhã hứng, ta cũng là bồi tỷ 3 chiêu hèn!_ Tới đây đánh nhau? Hảo! Ta tiếp! Thực ra giờ chưa có thể tu luyện Nguyên lực nhưng võ công trước kia đều hữu dụng. Phải giáo huấn kẻ này, đánh cho ngộ ra nha?

Trúc Mai lập tức đơ người =)))), Cái... cái cái.. ả phế vật liền... liền bảo nàng đánh? Song, nàng liền tỉnh ngộ " Hừ, hù dọa ai hả! Ta chả sợ "

- Nếu vậy tỷ tỷ không khách sáo!_ Cười khinh bỉ một tiếng, ngu đúng là ngu, hù tí mà ta sợ hả? Muốn chịu số khổ? Muốn chết! Ta cũng tiện tay mà giết!

Quỳnh Trúc Mai vẫn là vốn định mở lời nhưng không ngờ phế vật này lại nói trước... ngu! Ngu! Cả trăm tỷ lần đều ngu!

"" Phanh "" Một thanh kiếm được ném qua. Tuyết Linh bắt lấy nhanh chóng rồi quơ. Chẳng biết nàng làm thế nào, cái võ chuột ấy khiến mọi người sợ hãi. Chẳng những không nổi 3 chiêu mà đến một chiêu cũng không tiếp nổi!

....

Haizzz

Trong tâm, Độc Tuyết Linh thở dài, cái chiêu kia bất quá chỉ quơ để thu hút sự chú ý mà thôi! Thật ra nàng vốn đã nhanh chóng di chuyển tới đối phương cho một kích, cái này đáng lừa con nít 3 tuổi nha!

....

" Phế vật " này khi bắt đầu tỉ thí võ khiến người chê cười thế mà phút chốc đến bên Quỳnh Trúc Mai, kề kiếm bên cổ nàng ta:

- Nếu các ngươi khi ta thì ta sẽ trả lại gấp trăm ngàn lần! Đây là lời cảnh cáo! Về mau đi!_ Trận này.. gọi là đánh nhau không vậy.. quá nhanh, quá nguy hiểm!!!

Điều ngày hôm nay thật khiến mọi người nể phục. Trúc Mai thế nào thì 15 tuổi Nguyên sư cấp 5. Một chiêu của nàng liến khiến quỳ rạp! Phi thường ảo diệu! Thế giới này thật huyễn huyền!

P.s: Thực cũng không ảo diệu, nguyên lực luôn kỳ thị tiếp cận mà lần này Quỳnh Trúc Mai lại đấu kiếm nữa.

Chương 4 các bạn nhớ đón xem nha!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK