Tuyết Linh cười nhẹ, trong đáy mắt nàng có ai để ý một vệt đau thương... Tuy nàng vẫn là xuyên không nhưng cái tình cảm cũng như ký ức trước kia đã hòa làm một với hiện tại. Nói cho cùng, Độc Linh là Độc Tuyết Linh. Độc Tuyết Linh cũng là Độc Linh.
Tuy chỉ đôi ba lời ngắn gọn lại hàm chứa sự bi thương khôn cùng. Mẫu thân gia thế chẳng bằng phụ thân là một bi kịch, chạy trốn khổ sở, mất tích mất tăm...
Chắc rằng không thể quái om sinh ra tại hai tộc có thù như Rome và Juliet nhưng ở đây, chẳng cần phải hai tộc thù hằn, thảm kịch vẫn xảy ra, vẫn đề chính là tâm địa của thành chủ kia, chính hắn ngăn cản tình yêu này....
Liệu thế gian còn bao nhiêu người cha địa vị cao nghĩ đến tình cảm của con cái chứ không phải lợi ích mang về từ việc hôn nhân ấy đây.
- Điều gì chứng minh ngươi nói thật? Ngươi đã nhập vào thân thể này bao nhiêu năm?_ Có thể điều này chỉ là bịa chuyện mà thôi...
- 8 năm. Ta cũng chẳng có gì mà lừa ngươi. Ngươi bị vứt bỏ là thật. Họ chối bỏ phế vật chính là sự thật. Gia gia ngươi cằm hờn ngươi, chỉ vì tại ngươi mà ông ấy mất đi 2 đứa con. Phế Vật. Phế Vật mãi mãi chẳng ngóc nổi đầu. Tâm tính lương thiện của con ngươi sẽ bị tước đoạt dần trong thế giới như vậy._ Ông chẳng có gì mà phải lừa, lừa rằng chỉ vì bảo vệ nên mới vứt bỏ? Thôi đi. Sự thật tàn khốc lắm
...
-Các người là ai? Tại sao bắt nạt một đứa bé?_ Hôm ấy, ông vô tình nhìn thấy một đứa bé bị đánh tơi tả
-Hừ, Trình Giảo Kim à? Nó ăn trộm bánh bao cửa hàng tao, đáng đánh. _Nói xong quất lên mấy tiếng chát, chát đinh tai.
Thôi ngay!
Ngày ấy, ông đã hét mấy tiếng đó rồi đẩy ngã lão bán hàng. Lão bán ấy hung dữ trừng rồi hét lên mấy tiếng
- Kim, Thi, Long. Các con ra giáo huấn tiểu tử này cho ta!_ Chỉ trong giây lát, ba nam tử hán khỏe mạnh bước ra, đánh ông đến chết đi sống lại
....
"" Cô gì ơi, cô đừng ngôi chỗ này nữa, về gia tộc tôi đi, tôi nuôi cô "" Ông nhẹ lay một cô gái ăn xin bị mù.
Cô gái thều thào từ chối rồi vẫn đồng ý...
Do cô gái mù nên chẳng phải làm gì, mọi thứ hầu đến tận mồm đó thô. Song, cô gái ấy vốn là đạo tặc nghiệp dư, giả làm nghề ăn xin để nhờ người động lòng đem về rồi thực hiện kế hoạch lấy cắp vật quý...
.....
Ông còn chục lần đáng đời chỉ vì hai chữ " lòng tốt ", người tri thức như ông cũng đã đánh chết nô tỳ phạm tội, giết người đánh ông, khinh miệt ông.
Cuộc sống thay đổi, lúc đầu giết thì vẫn tồn tại một bóng ma, nhưng sau, chẳng còn gì cả. Ông cũng không xứng gọi hai tiếng thiêng liêng " thầy giáo " nữa rồi.
- Trong các đại gia tộc, có ích, GIỮ! Vô ích, LOẠI!. Đó là căn bản mà ta hiểu được sau 8 năm sống trong Quỳnh gia. Ta mặc kệ ngươi nghĩ thế nào, nhưng thân xác ngươi chiếm chính là đứa cháu ta yêu thương. Chuyện một đoàn đánh bại Mai Nhi, ta biết. Hãy tham gia thử, thách đấu tứ đại gia tộc trên đế đô.
Quỳnh Nam đưa Tuyết Linh một quyển sách mỏng kẹp với một lá thư. Nàng cầm lấy thư cùng thứ kia rồi đạp cửa rời đi.
Tâm tình cũ giao động mãnh liệt, phản ứng linh hồn cũ khiến nàng thật khó chịu. Đau thương, vui mừng, buồn bã, tức giận.
Sắc mặt nàng dần tái đi, giờ phút này chỉ muốn quay về phòng mà thôi! Tâm lý linh hồn thực sự cần điều chỉnh!
Nhị thẩm nhìn thấy thế mang lời giễu cợt:
- Bị đuổi khỏi gia tộc sao,!
Nàng cũng lười nhìn. Mà thậm chí không quan tâm đến sự xuất hiện của bà ta, vẫn nhanh về phòng.
...
" Ruỳnh " Tiếng đóng mạnh cửa vang lên
" Hờ hờ hờ " Lại còn cả tiếng hít thở mãnh liệt của Độc Tuyết Linh nữa
Hoàng Bích thấy tình cảnh này mà không nhịn được khinh thường:
" Nếu không phải giao động tâm lý chắc ngươi biết lời nói của Quỳnh Nam là thật lòng. Tuy có hung ác chút chút lại còn bảo không ai cần ngươi. Chắc tại lời này nên linh hồn kia tổn thương lắm cơ."
Nàng có chút lắp bắp, thật sự đã giao động. Chứ không làm sao bi thương thế! Mấy lời kia hoàn toàn đúng ý nàng... nhưng tim cứ nhói lên, rất đau đớnTrong đáy mắt còn có thể nhìn được khung cảnh những kẻ kia độc ác vũ nhục, ẩu đả một cô gái yêu ớt...
" Thôi đi! Thương tâm vì chính mình là phế vật bị người ta khinh bỉ sao? Vứt cái suy nghĩ cổ hủ đó đi ngay. Không biết cô gắng cứ ở đó mà chờ! Ta đã sao chép chút trí nhớ của gia chủ phân gia đó rồi..... Xem ngay đi.! "Hoàng Bích khó chịu hét lên. Hắn thấy nàng như vậy, lại nhìn thấy " nàng " đau lòng nhìn mình..
Nàng nghe theo. Trong đầu bỗng xẹt qua một mảnh ký ức hỗn loạn
Một cô gái rất xinh đẹp cưỡi một con Thanh Điểu đi xé ngang bầu trời, dừng lại nghỉ mà thấy một chàng trai tuấn tú miệng thẫn thờ ngồi đó, ngắm nhìn đóa cúc trắng đơn bạc. Nàng kia vui vẻ mỉm cười, khua tay trước mặt nam tử. Cả hai dần bắt chuyện, nhưng nàng không nghe ra....zzzzz xẹt..... xẹt.... trời đất, đang xem sao nhảy qua đoạn khác? Tuyết Linh hơi tức giận nghĩ
" Xoảng " Một chiếc chén bị đập vỡ. Một lão già thét lên trong tuyệt vọng và đau đớn. Đưa kim bài cho một người khác, gọi Thanh Điểu rồi bay đi.
Xẹt xẹt.....zzzzzzzzzz....zzz
Đây là đầu video chắc? Như dở hơi ấy! Tuyết Linh khó chịu xem tiếp. Bắt đầu một hình ảnh đứa bé gái nhỏ đang được bồng trên tay người thiếu phụ xinh đẹp. Người đó giao đứa bé cho một thiếu niên rồi đi mất....
Lại đến lúc khảo nghiệm thiên phú lúc 5 tuổi. Không phản ứng và bị kêu phế vật..... Rồi Quỳnh Nam đưa đứa bé về Hưng thành.
THE END
Ha, ha, nàng vừa xem phim sao? Chỉ có điều bộ phim này gọi là quá dở, cứ nhiễu lại còn chơi kịch câm. Nhưng ít nhất có cái xem, Tuyết Linh cũng dần áp chế cái cảm giác kia. Mở quyển sách tứ đại gia tộc ra xem