Nhìn vẻ mặt giật mình của Thập Thập, Nhất Linh mỉm cười. Đứa bé này thực sự hồn nhiên. Tuy chẳng biết tại sao nhưng thấy tiểu thiếu nữ cái gì cũng biểu hiện ra mặt, vô tư lự nàng lại không tự chủ mà quý mến. Có lẽ nàng lâu nay tiếp xúc với âm mưu độc ác nhiều nên có lòng luôn hướng về những điều trong trẻo.
" Sao, ngươi không thích à. Khỏi gọi đi " Rồi Nhất Linh đi như bay về phía trước
Nhìn thấy cảnh tượng này, Thập Thập hơi hoảng loạn bước nhanh đuổi theo:
" Không, không phải đâu mà " Nàng bối rối phân bua làm tâm Nhất Linh như được sưởi ấm, ấm áp hơn nhiều.
Thập thập đưa tay vắt lên chán, mày nhíu thật chặt, bĩu môi, mắt toát ra vẻ khó chịu, bảo:
" Nhất Nhi, ngươi nghĩ thế nào về câu gợi ý ha? " Nàng cực chán ghét mấy trò đố não này, cũng chẳng hiểu mấy.
Nhất Linh bật cười, đôi mắt lung linh như vì sao xa của nàng được ánh mặt trời rọi vào càng thêm rực rỡ động lòng người. Tiếng cười của nàng nghe như tiếng chuông bạc đinh đang làm rạng cả khuôn mặt vốn lạnh lẽo kia. Dung nhan khuynh thành càng thêm lộng lẫy. Nàng cười, là cười thật lòng thật dạ làm Thập Nhi ngây ngẩn cả người.
" Ngươi cười lên thật đẹp. " Thập Thập không nói dối, Nhất Linh cười cực kỳ đẹp. Khuôn mặt như điêu khắc nay thêm mấy rạng ngời, mày liễu cong cong, mi rủ xuống tựa phù dung hơi che lại đôi mắt tuyệt mĩ kia, gò mũi cao cao, đôi môi đỏ tựa cánh hoa đào nhếch lên tạo thành nụ cười mĩ lệ, hai bên má lộ ra lúm đồng tiền phiếm hồng cực kỳ như họa.
" À " Nụ cười kia thật sự như phù dung sớm nở tối tàn, nhanh chóng biến mất không dấu vết. Nhất Linh lại thật lạnh lùng thấy mà rét.
" Ngươi hồn nhiên nhưng không phải ngốc. Nói thử suy nghĩ ngươi đi " Nàng nhẹ nhàng hỏi
" Loan Loan trâm phượng bích chi ngọc. Chắc chắn là chỉ trâm phượng bích ngọc hình thanh loan rồi...." Thập Thập bóp má chính mình nói nhưng giữa chừng bị Nhất Linh cắt ngang
" Thanh loan? " Thanh trong vạn chi thanh là vậy sao? Thanh cũng là màu lam mà! Màu lam màu ngọc bích! Sao nàng không có nghĩ ra nhỉ? Lại để một tiểu cô nương như này phát hiện! Trời! Nàng thật sự ngu xuẩn quá đi!
" Ừ, sao vậy? Vấn đề gì? " Thấy trong mắt Nhất Linh là khiếp sợm Thập Nhi hơi bị dọa
" Thập Thập! Ngươi đúng là thiên tài! " Nhất Linh thì thầm vào tai Thập Nhi những chữ này
" Hả? " Thật sự họ Thập này bị dọa bay mất 5 hồn 7 phách rồi.
" Trước cứ nói ta suy nghĩ câu thơ tiếp của ngươi đi " Nhất Linh mỉm cười bí hiểm. Thập Thập hơi run bảo lại
" Là Trong Hiểu Hiểu sơn cốc tìm vạn trâm thanh loan? " Thập Thập sợ sợ, nụ cười kia thật ám ảnh nha!
" Aizzz, vẫn là gần đúng. Ngươi nghĩ thật ngược đời nha. Phải là trong Hiểu Hiểu sơn cốc có vạn trâm thanh loan. " Thập Thập này thiệt là, tính tìm đủ cả vạn cía trâm sao. Thôi, nàng ấy suy nghĩ đã đúng 9 phần rồi, nàng suy nghĩ có đúng 8 phần. Aizzz, phải đặt mình vào tâm người khác nhiều hơn thôi.
Thập Nhi vỗ vỗ chán, một bộ dáng như hiểu ra rồi. Nàng ấy cười thật tươi tủm tỉm bảo:
" À, ngươi thực tốt, chúng ta tìm trâm thật đi? "
Nhất Linh lắc lắc đầu, cái trâm ấy chỉ nhìn thoáng qua trên đầu thánh nữ. Có ai mà tìm nổi đâu. May rủi mà thôi... hoặc là có ẩn ý khác:
" Không tìm nổi, có thấy tận mặt trâm loan đâu mà phân biệt. Thôi cứ mò đại cái nào, may rủi mà thôi "
Thập Thập tròn mắt nhìn Nhất Linh, rồi sau đó ôm bụng cười. Nàng cười kinh thiên động đất cười như muốn thiên hạ biết nàng đang buồn cười... mất mặt quá đi... làm bằng hữu của nàng Nhất Linh thấy sợ.
" Nhất Nhi, ngươi thật có khiếu hài hước. Ta buồn cười quá " Nàng ấy nói với giọng run run hình như chưa hết buồn cười
" Ngươi cười thật điếc tai " Nhất Linh nói với giọng lạnh tanh
" Ách... ha ha ha" Nàng ấy lại cười...
Ta mệt!
...