Một câu dứt lời, mấy thiếu niên khí thế hung hăng điên cuồng đuổi theo Chu Dạ, trong miệng kêu gào phấn khích:
“Chu Dạ, con mẹ nó mày chạy cái gì? Sợ hãi sao hahaha!!!”
Một đêm này Sênh Ca luôn có cảm giác có người vẫn luôn đi theo cô, khi vừa tiến vào cổng liền vô thức quay đầu, mắt nhìn xuyên thấu qua cửa kính thủy tinh thấy một hình bóng quen thuộc chạy qua, đột nhiên ánh mắt run lên, hình như đó là......
“Chu Dạ!”
Sênh Ca vội vàng chạy ra cổng, định đuổi theo phía sau.
Vừa ra khỏi cổng, liền mơ hồ nghe được cũng có người đang hùng hổ kêu lên tên ‘Chu Dạ’, cô nhìn về nơi phát ra âm thành, liền thấy một đám người khí thế hung hăng như lũ trộm cướp đang điên cuồng đuổi theo một hướng.
Bọn họ nhiều người như vậy!
Lòng Sênh Ca tràn đầy kinh hoảng nhanh chóng đuổi theo, thế nhưng chỉ chạy được qua hai ngã tư thì thể lực đã dần cạn kiệt.
Đứng một bên đường bị làn xe che khuất khoảng mười giây thôi, nhưng lúc này đã hoàn toàn không nhìn thấy thân ảnh của đám người kia nữa.
Cô đứng ở bên đường kinh hãi bất an nhìn bốn phía xung quanh, muốn tìm kiếm hình bóng mà mấy ngày nay lúc nào mình cũng nhớ đến.
Nhưng mà dòng xe cộ qua lại không ngớt, cô chăm chú nhìn nhưng cũng chẳng thấy được dấu vết nào.
Điện thoại bỗng nhiên vang lên, là bà nội thấy cô tan học lâu rồi mà chưa về đến nhà, không yên lòng nên gọi điện thoại hỏi chuyện.
“Bà nội, cháu không sao, chỉ là thời điểm tan học cháu ở lại thảo luận một bài toán cùng bạn học, không để ý đến thời gian, cháu lập tức về nhà ngay, bà đừng lo lắng.”
“Thế thì tốt, Niếp Niếp đi trên đường nhớ cẩn thận.”
“Vâng ạ.”
Sênh Ca ngắm nhìn bốn phía, cuối cùng do dự bất an đành quay người trở về, trong lòng không yên, cực kỳ lo lắng,
Đầu óc đang mông lung thì chợt nhớ tới Ngô Ưu, kiếp trước Ngô Ưu đi lại rất gần cùng một nam sinh tên gọi là Thẩm Tinh, cậu ta thường xuyên có mặt bên cạnh Chu Dạ.
Vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho cô bạn cùng bàn.
“Alo, Ngô Ưu à, có thể làm phiền cậu tìm Thẩm Tinh để lấy số điện thoại Trình Hạo 12 ban (6) cho tớ được không?”
Ngô Ưu: “Đương nhiên có thể, tớ hỏi bây giờ đây, cậu chờ một chút.”
Hai phút sau, Ngô Ưu gửi tin nhắn tới một dãy số, Sênh Ca đáp một câu: “Cám ơn ” .
Lập tức bấm số gọi Trình Hạo, bởi vì Thẩm Tinh nói có một cô em gái xinh đẹp muốn số điện thoại của hắn, Trình Hạo cho rằng số đào hoa của mình đã tới, nhìn thấy có người gọi đến ngay lập tức bắt máy.
Sênh Ca vội vội vàng vàng nói: “Trình Hạo, tôi là Sênh Ca, bây giờ cậu có thể liên lạc với Chu Dạ được không? Tôi vừa mới nhìn thấy một đám người rất đông đang đuổi một người, trông rất giống Chu Dạ, tôi đuổi tới ngã tư giao nhau giữa đường Hoa Thần cùng đường Duyên An nhưng mà bây giờ không thấy tăm hơi đâu nữa......” .
“Anh Dạ xảy ra chuyện?” trong nháy mắt Trình Hạo thu hồi vẻ mặt lười biếng, biểu lộ nghiêm túc nói: “Cúp trước, để tôi liên hệ với anh Dạ, cậu cũng phải chú ý an toàn ” .
Dứt lời, không đợi Sênh Ca đáp lại, tùy ý lấy một bộ quần áo nhanh chóng mặc vào từ trong nhà chạy ra ngoài, vừa chạy vừa gọi điện thoại. Sau khi Chu Dạ câu dẫn đám người Tạ Lễ đuổi thêm mấy cái ngã tư, âm thanh hùng hùng hổ hổ sau lưng dần dần trở thành tiếng thở hồng hộc, Chu Dạ giấu khuôn mặt ở dưới mũ trong bóng tối nở nụ cười khinh thường mà càn rỡ.
Đột nhiên Chu Dạ dừng bước lại, một giây sau đã thấy anh xoay người, khí thế mạnh mẽ giận dữ đâm đầu chạyvề phía Tạ Lễ.
Một vệt bóng đen phóng nhanh trong màn đêm, tốc độ bây giờ so với tốc độ chạy trốn vừa rồi thì nhanh hơn gấp mấy lần.
Giống như con sư tử đêm tối!
Gió đêm gào thét ở bên tai.
Đám người Tạ Lễ đang điên cuồng đuổi theo sau, chợt nhìn thấy Chu Dạ bỗng nhiên quay người chủ động lao về hướng bọn hắn, tất cả mọi người có chút hoang mang không hiểu mất mấy giây, thậm chí đáy lòng nổi lên chút sợ hãi.