Ngay lúc bọn hắn đang sững sờ, Chu Dạ đã nhanh chóng vọt tới trước mặt với khí thế hung hãn bạo ngược, mục tiêu của anh rất rõ ràng, trực tiếp hướng về phía bắp chân của tên cầm đầu Tạ Lễ, cúi người quét ngang một cước.
“Con mẹ nó!”
Tạ Lễ ngã sóng xoài trên đất Kêu lên một tiếng đau đớn, những người khác còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Chu Dạ nhanh như thiểm điện trực tiếp níu lấy cổ áo Tạ Lễ đang nằm dưới đất từng quyền từng quyền ác độc vung mạnh lên trên mặt hắn, cộng với cơn giận đang hừng hực chưa tan khi thấy những bình luận xoi mói vóc người Sênh Ca trên diễn đàn, nộ khí càng lớn, càng xem Tạ Lễ như nơi để trút giận, không cho cậu ta một cơ hội mảy may để đánh trả, động tác tàn bạo dữ tợn giống như thật sự muốn giết người, cái gọi là yếu sợ mạnh, mạnh sợ không muốn mạng.
Mà Chu Dạ chính là loại người không muốn mạng.
Những người khác bị hành động quyết đoán của Chu Dạ dọa sợ, căn bản không dám tiến lên hỗ trợ,
Chỉ có Tô Minh Triết do buổi sáng vừa bị Chu Dạ dạy dỗ nên bây giờ run lập cập muốn nhân cơ hội này đi lên ‘Báo thù rửa hận’.
Tuy nhiên còn chưa kịp tới gần, Chu Dạ đã nhanh chóng nhặt chiếc điện thoại mà Tạ Lễ làm rơi xuống đất lên, hung ác ném thật mạnh vào mặt Tô Minh Triết, cảm nhận được cơn đau, ngay lập tức ôm mặt kêu rên!
Chu Dạ đã phán đoán đúng tình huống, chỉ cần bắt lấy Tạ Lễ, ra tay hung ác chấn nhiếp những tên râu ria khác thì lúc đó bọn chúng cũng không dám động đậy, lúc Tạ Lễ sắp ngất đi, Chu Dạ dùng ánh mắt anh rét lạnh thấu xương nhấc nửa người Tạ Lễ lên âm trầm chất vấn:
“Phục không? con mẹ mày Tạ Lễ, đã bao nhiêu lần mày muốn gây chuyện với tao hả, lần này ông đây không nương tay nữa đâu!”
Từ lúc Chu Dạ xoay người chạy đến quật ngã Tạ Lễ, bây giờ Tạ Lễ ngoại trừ cảm giác đau đớn thì chính là hoang mang chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, mọi chuyện dường như xoay chuyển chỉ trong chớp mắt.
Lần đầu tiên trong đời Tạ Lễ có một loại suy nghĩ bị người đánh cho phát sợ, nhưng mà ngoài miệng vẫn không chịu thua, chật vật hướng về Chu Dạ gạt ra mấy chữ:
“Chu...... Chu Dạ! Nếu mày có gan thì đánh chết tao đi!”
“Con mẹ mày cho là ông đây không dám?” Tròng mắt Chu Dạ hiện lên sự mắt khát máu, một lần nữa vung nắm đấm lên muốn nện xuống mặt hắn.
Thời điểm đang chuẩn bị tiếp tục hành hạ đối thủ, bỗng nhiên một ánh đèn xe sáng chói chiếu tới.
Ánh đèn rọi sáng lóe mắt, tất cả mọi người phản ứng theo bản năng đưa tay che chắn tầm nhìn, một chiếc Bentley màu đen dừng lại, tài xế thò đầu ra từ cửa sổ xe, là một người đàn ông bốn năm mươi tuổi, nói ra âm thanh nhắc nhở lạnh nhạt:
“Này...... Cảnh sát sắp tới rồi.”
Một câu nói dọa cho mấy thiếu niên nháo nhào chuẩn bị chạy trốn, nhưng cả đám vẫn xem như có tình người, thấy Chu Dạ đứng lên, bọn chúng nhanh chóng khiêng Tạ Lễ lên rồi mất hút trong màn đêm.
Chu Dạ liếc mắt nhìn người đàn ông vừa mở miệng nhắc nhở, sau đó cũng quay người rời khỏi khỏi nơi thị phi này.
Quả nhiên vừa chạy không đến mấy giây, vậy mà thật sự nghe được tiếng còi xe cảnh sát.
Chiếc Bentley màu đen nâng cửa sổ xe lên, một lần nữa khởi động, tài xế cung kính hướng người đàn ông ngồi phía sau nói:
“Quý tổng, là Dạ thiếu gia.”
Quý Vân Tiêu ngồi ở ghế sau, ánh mắt xuyên qua cửa kính xe nhìn chằm chằm thân ảnh Chu Dạ, cho đến khi hình bóng thiếu niên biến mất dần trong bóng tối mới thu tầm mắt lại, khuôn mặt hơi trầm xuống vuốt vuốt nhẫn trên ngón cái, giọng nói mang cho người khác cảm giác năm tháng tang thương:
“Biết tên cầm đầu lúc nãy là ai không?”
Tài xế: “Theo như tôi vừa quan sát, có vẻ như là Tạ gia Tạ Lễ, những người khác đều chưa từng thấy qua, hẳn là nhà bình thường.”
Quý Vân Tiêu bình thản ung dung phân phó một câu: “Ngày mai đi điều tra một chút, nếu như là Tạ gia, vậy phải đi một chuyến, nói bọn hắn đừng chỉ quan tâm việc làm ăn, con cái cũng phải quản chặt, nếu như bọn hắn không làm được, thì để nhà ta dạy thay cho họ.”
Tài xế: “Tôi đã rõ ràng, Quý tổng.”
_______