Ngô Ưu hơi mở miệng muốn nói huỵch tẹt ra, nhưng mà từ ngữ ra được một nửa lại đột nhiên dừng lại.
Thôi được rồi, dù sao bài post cũng đã xóa, tiếp tục bàn đến chuyện này cũng không có ý nghĩa gì, chỉ làm ảnh hưởng tâm tình người trong cuộc, nghĩ thế nên lập tức liền đổi giọng nhìn Sênh Ca cười cười:
“Cũng không có gì, chỉ là tối hôm qua trước khi ngủ nhìn thấy một bài viết ở trên diễn đàn trường học, ở trong đó toàn là một đám ngu xuẩn chanh chua, làm tớ tức chết, nhưng không hiểu sao bài viết đó đã bị người ta xóa, trong nháy mắt tâm tình lại thấy vui vẻ, ha ha......” .
Sênh Ca cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhìn thấy Ngô Ưu nở nụ cười, cũng cong môi theo :
“Không cần để ý đến những lời nói trên mạng, rất nhiều người cứ ôm bàn phím mà không biết những lời nói của họ có thể làm tổn thương người khác đến mức nào, chúng ta không cần tức giận với bọn họ, không đáng.”
“Đúng đúng đúng ” Ngô Ưu gật đầu như gà mổ thóc biểu hiện ra hoàn toàn đồng ý: “Chính xác không đáng.”
Ngô Ưu bỗng nhiên lôi kéo cánh tay Sênh Ca cười hì hì nói:
“Sênh Ca, hôm nay chủ nhiệm lớp sẽ sắp xếp chỗ ngồi một lần cuối, chủ nhiệm Trương Vi rất dễ tính, nếu bạn học nào muốn ngồi cùng nhau thì có thể nói trước với giáo viên, nếu như không có vấn đề lớn thì sẽ được chấp thuận”.
Ngô Ưu nở nụ cười ngây thơ sáng lạn: “Tớ vẫn muốn ngồi cùng bàn với cậu, có được không?”
“Đương nhiên là được rồi” Sênh Ca vui vẻ nói với cô: “Tớ cũng đang muốn nói với cậu về việc này”
“Thật sự?” Ngô Ưu rất kích động: “Vậy tớ sẽ đi nói với cô giáo ngay.”
Nói xong lanh lẹ đứng dậy đi tìm cô giáo Trương Vi.
Sênh Ca nhìn Ngô Ưu nhảy nhót chạy đi, đuôi lông mày ở khóe mắt đều hiện lên ý cười, đó là một loại niềm vui may mắn khi được trùng sinh thêm một lần nữa.
Cô còn sống, còn có bà nội còn có người bạn tốt này, thậm chí còn có cơ hội đến gần người thiếu niên có thể vì cô mà trả giá hết thảy.
Thời điểm nghỉ ngơi giữa tiết thứ hai buổi sáng, Trương Vi đến lớp học để điều chỉnh lại chỗ ngồi, Sênh Ca cùng Ngô Ưu được toại nguyện vẫn được sắp xếp ngồi cùng bàn.
Cả sáng nay mỗi khi được nghỉ giữa tiết, Sênh Ca đến đều giả vờ đi vệ sinh để lướt ngang qua lớp học ban (6), những lúc ấy cô đều nghiêng mắt nhìn vài vào bên trong vài lần, nhưng mà từ đầu đến cuối vẫn không nhìn thấy Chu Dạ.
Cho đến thời điểm tan học buổi sáng, Sênh Ca đứng ở cửa ra vào ban (6) chờ đợi, nhưng tuyệt nhiên không hề thấy hình bóng Chu Dạ, chỉ thấy được Trình Hạo.
“Bạn học Trình Hạo” Sênh Ca đứng bên cạnh khung cửa hơi hơi thò chiếc đầu nhỏ hướng vào phía bên trong lớn giọng kêu lên.
Nghe được âm thanh gọi mình, Trình Hạo lập tức quay đầu nhìn qua, mặt lộ vẻ kinh ngạc bật thốt lên:
“Hàng đêm sênh...... Không phải, bạn học Sênh Ca” .
Hắn đứng lên đi tới cửa hỏi:
“Gọi tôi?”
Làm sao cô ấy biết tên của mình? Hình như hôm qua cũng không tự báo tên, hay là do danh tiếng của mình dạo này vang xa?
Sênh Ca gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn Trình Hạo hỏi:
“Hôm nay Chu Dạ không đến lớp sao?”
Cô tiếp tục nói:
“Tôi đem quần áo trả lại cho cậu ấy.”
“Anh Dạ không đến” hôm qua Trình Hạo cũng nhìn ra được dường như Chu Dạ rất để ý đến nữ sinh trước mắt này, liền chủ động giúp đỡ:
“Nếu không thì để tôi gọi điện thoại cho anh Dạ hỏi xem anh ấy đang ở đâu nhé?”
“Có được không?” vẻ mặt Sênh Ca đầy cảm động: “Vậy thì thật sự rất cám ơn cậu” .
“Việc nhỏ”
Trình Hạo bấm số gọi cho Chu Dạ, khi điện thoại kết nối liền nhanh nhẩu kêu lên:
“Anh Dạ, đang làm gì vậy?”
Chu Dạ: “Kiếm tiền.”
Trình Hạo: “Vẫn đang sửa xe sao?”
Chu Dạ: “Ừ, có việc?”
Trình Hạo: “Có bạn học Sênh Ca đến trả áo, không tìm được anh nên em gọi thông báo với anh một chút.”
Dứt lời, đầu dây đối diện bỗng nhiên lâm vào im lặng trong phút chốc.
Nghe lời Trình Hạo nói, trong đầu Chu Dạ lại nhớ lại cảnh ngày hôm qua nhìn thấy Sênh Ca tiến vào tiểu khu cao cấp, cùng với cảnh lần đầu tiên nhìn thấy cô đang múa dưới ánh đèn giống như nàng tiên, tươi cười xinh đẹp lóa mắt đón nhận tiếng vỗ tay nồng nhiệt từ khán giả.
Anh thu hồi suy nghĩ, đôi mắt nhìn đôi bàn tay dính dầu nhớt xe đen xì của mình, trong tay vẫn cầm một chiếc vít vặn, đang cải tiến chiếc xe phân khối lớn trước mặt cho khách hàng.
Anh bẩn thỉu như vậy so với cô gái tinh khiết mà tươi đẹp đó trái ngược nhau đến mức nào chứ.
Chu Dạ chậm rãi cụp mí mắt xuống, bộ dáng buồn bã, nói một câu rất nhỏ:
“Nói với cô ấy bộ đồ đó tôi không cần, đừng tìm tôi nữa, đang bận, cúp trước.”