Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sênh Ca bừng tỉnh hoàn hồn, nhưng không chịu đưa áo khoác trả cho anh, mà lặng yên không tiếng động siết chặt bàn tay nhỏ giật giật vào góc áo, áo khoác trên người trực tiếp trượt xuống trên mặt đất, tiếp tục giả bộ không để ý nhúc nhích chân một chút, dẫm vào áo của Chu Dạ.

Trình Hạo đứng một bên trong nháy mắt cười xù lông: “Ôi mẹ ơi, bạn học, cậu giẫm lên đồ của anh Dạ !”

Sênh Ca tiếp tục vờ như bây giờ mới nhận ra, lập tức dời chân kinh hoảng xin lỗi Chu Dạ:

“Thật xin lỗi, không phải do tôi cố ý, cám ơn cậu mới vừa rồi đã giúp tôi, bây giờ áo khoác bẩn rồi nên chờ tôi đưa về giặt sạch, ngày mai sẽ đưa lại cho cậu có được không?”

Chu Dạ hai tay cắm vào túi quần, cà lơ phất phơ nhìn nhìn cô, ánh mắt nhẹ nhàng rơi xuống cánh tay nhỏ bé trắng nõn vừa rồi đã vụng trộm kéo chiếc áo rơi xuống, hai giây sau liền dời đi ánh mắt, không trả lời Sênh Ca, trực tiếp nghiêng đầu hướng sau lưng Trình Hạo nói:

“Đi thôi.”

Cất bước sượt qua vai Sênh Ca rời khỏi nơi này.

Trình Hạo lập tức đuổi kịp, không hiểu hỏi một câu: “anh Dạ, áo đó vứt hả?”

Chu Dạ: “Cậu lấy về giặt cho tôi nhé?”

Trình Hạo: “......”.

Trình Hạo nhanh chóng bước hai bước song song cùng Chu Dạ, cười hì hì trêu ghẹo:

“Hắc...... âm thanh cùng tướng mạo của bạn học ‘thổi kèn hàng đêm’ Sênh Ca quá trái ngược nhau, dáng dấp nóng bỏng như vậy nhưng âm thanh lại cực kỳ mềm mại ......”

“Cái gì mà hàng đêm Sênh Ca?” đột nhiên Chu Dạ nhíu mày cắt ngang lời nói.

Trình Hạo: “Từ này xuất hiện trên diễn đàn trường học hôm nay, ai ai cũng biết...... à quên mất, chẳng bao giờ anh nhìn mấy thứ hay ho trên mạng.”

Chu Dạ đột nhiên dừng bước lại, duỗi ra một cái tay về phía Trình Hạo: “Đưa điện thoại cho tôi.”

Trình Hạo lấy điện thoại di động ra, đưa tới: “Muốn điện thoại em làm gì?” .

Chu Dạ nói tiếp : “Mở diễn đàn trường học ra.”

Trên điện thoại của anh không có những thứ này.

Vẻ mặt Trình Hạo nghi ngờ làm theo, vừa mở ra giao diện diễn đàn trường học, điện thoại liền bị người bên cạnh đoạt mất.

Chu Dạ nhìn top 1 tìm kiếm.

# Bạn học mới - thổi kèn hàng đêm Sênh Ca #

Thấy tiêu đề này Chu Dạ nhíu mày, đây là đang cố ý lừa những học sinh khác rằng nữ sinh mới đến thật sự làm cái nghề dơ bẩn đó?

Ngón tay thon dài của Chu Dạ tùy ý lướt ở trên màn hình, xem những bình luận dưới bài post, thật ra phản hồi vừa có tốt vừa có xấu,

Nhưng mà dường như thị lực Chu Dạ gặp vấn đề mang tính lựa chọn, anh chỉ thấy được những ngôn luận không tốt, đốt ngón tay nắm điện thoại di động đều ẩn ẩn trở nên trắng bệch, màu mắt sâu thẳm để cho Trình Hạo đang đứng một bên cảm thấy là lạ.

“Sao thế anh Dạ” Trình Hạo buồn bực hỏi, tiếp đó như cười tên trộm: “Sẽ không phải là vừa thấy đã yêu đối với bạn học mới nên không muốn cho người khác chửi bới chứ?”

Chu Dạ liếc nhìn, ném điện thoại cho, lạnh lùng ném một câu: “Lải nhải cả ngày!”

Nói xong lại như bị quỷ thần xui khiến quay đầu lại nhìn, vừa quay đầu đã thấy Sênh Ca vẫn còn đứng tại chỗ vụng trộm nhìn anh, hơi kinh ngạc dương lông mày lên.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Sênh Ca nhìn lén bị phát hiện mặt nhỏ trong nháy mắt đỏ lên, ôm chặt chiếc áo khoác trong tay, lập tức cúi đầu xuống quay người hướng về phía cầu thang khác rời đi.

Chu Dạ nhìn bóng hình xinh đẹp của Sênh Ca ở dưới ánh sáng còn sót lại từ bầu trời chạng vạng tối, bím tóc đuôi ngựa đong đưa theo dáng người của cô, mãi đến khi biến mất ở cuối hành lang, thiếu niên không kiềm hãm được cúi đầu xuống cong môi cười cười.

Một màn này vừa vặn bị Trình Hạo đi ở phía trước quay đầu nhìn thấy, lập tức cười trêu chọc nói:

“Sao thế anh Dạ? Tự nhiên đứng sững sờ một chỗ rồi nở nụ cười rạo rực? Đang suy nghĩ dâm tà đúng không?”

“Im mồm! Trong đầu đúng là toàn chất thải!” Chu Dạ tiến lên một bước đưa tay tát một cái vào ót Trình Hạo.

Trình Hạo bĩu môi xem thường gãi gãi cái đầu bị đánh sưng một cục.

Hai người song song đi vài bước, bỗng nhiên Chu Dạ nghiêng đầu nhìn Trình Hạo hỏi: “ID người đăng bài trong diễn đàn nhìn rất quen mắt?”

Trình Hạo ngay lập tức tỉnh táo tinh thần: “Đương nhiên là nhìn quen mắt, thằng đó ngày nảo chả lên diễn đàn nhảy nhót, chính là Tô Minh Triết học 12 ban (7), thường xuyên đi theo làm chân chó cho Tạ Lễ.

Hơn nữa, ảnh chụp bạn học thổi kèn hàng đêm Sênh Ca hẳn là phát tán từ bạn bè ở trong lớp, góc độ chụp kia chắc chắn phải ở trong phòng học, không sai được......”.

Trình Hạo đang nói bỗng nhiên cảm giác được một ánh mắt lành lạnh quét tới làm cho rùng mình.

Chu Dạ tức giận nhàn nhạt liếc tới:

“Cái gì mà hàng đêm Sênh Ca! Gọi là Sênh Ca thôi!”

Trình Hạo cười trong đau khổ: “Đúng vậy đúng vậy, Sênh Ca Sênh Ca, cô ấy gọi Sênh Ca!”

Vẻ mặt phiền muộn: “Nhưng mà, anh kích động như vậy làm gì?”

Chu Dạ nhíu mày, ung dung cười phun ra một câu: “Giáo viên nói, cần phải đoàn kết yêu thương với bạn học.”

“Giáo viên nói?”Mặt Trình Hạo tràn đầy vẻ khó tin: “Trời ạ, từ lúc nào mà anh lại nghe lời giáo viên thế?”

Không đợi Trình Hạo nói xong Chu Dạ đã bước nhanh hơn đi về phía trước, Trình Hạo với giọng theo hét lên hỏi: “Buổi tối còn đi sửa xe không?”

Chu Dạ tiếp tục đi thẳng về phía trước, không quay đầu lại chỉ nói câu:

“Đến trễ một chút, có việc, đi trước.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK