Tô Minh Triết bị xách lấy cổ áo kéo tới trong góc tối, nhận ra người đè mình lên tường là Chu Dạ, bị dọa đến run rẩy:
“Chu, Chu Dạ, không phải, anh Dạ, em không chọc giận anh mà? Có chuyện gì chúng ta từ từ nói.”
Tô Minh Triết tận mắt nhìn thấy Chu Dạ đánh đập Tạ Lễ một trận, hơn nữa trong trường học đều truyền tai nhau chuyện Chu Dạ không cha không mẹ không có người quản giáo, tính cách cực đoan lại ngoan lệ nên khi làm việc có thể sẽ không để lại đường lui cho mình, đối với vị hung thần này hắn luôn ‘Kính sợ tránh xa’!
Chu Dạ lạnh lùng vỗ vỗ khuôn mặt bị dọa đến phát run của Tô Minh Triết, đáy mắt hung ác âm trầm:
“Lấy điện thoại ra.”
Tô Minh Triết không dám trêu chọc lập tức lấy điện thoại di động ra.
Chu Dạ lạnh lùng liếc nhìn hắn: “Mở album ảnh.”
Tô Minh Triết nhanh chóng nghe lời, vừa mở ra thì điện thoại vụt một cái đã bị Chu Dạ đoạt mất.
Đầu ngón tay Chu Dạ hoạt động trên Album, Tô Minh Triết chụp lén rất nhiều nữ sinh, nhưng rất nhanh hắn đã thấy được ảnh Sênh Ca, đôi môi mỏng lập tức cắn răng mím chặt, con ngươi đen như mực trong tích tắc trở nên hung hăng tàn bạo, vung lên nắm đấm không khoan nhượng đập về phía Tô Minh Triết.
“A!”
Đầu Tô Minh Triết chịu một cú đấm như búa bổ, ngay lập tức dựa vào tường ngã xuống trên đất, Chu Dạ kiệt ngạo xen lẫn phẫn nộ ngồi xuống trước mặt Tô Minh Triết, chỉ ảnh chụp Sênh Ca trên thoại di động, hai con mắt híp lại:
“Cùng tao nói một chút, trong điện thoại di động có bao nhiêu hình của cô ấy?”
Tô Minh Triết bị dọa bối rối: “Chỉ, chỉ có mấy cái ở trong album.”
Chu Dạ âm thanh càng lạnh hơn: “Có lưu lại ở nơi khác không? Còn gửi cho những người nào nữa?”
“Không có lưu lại, cũng chưa từng gửi cho những người khác” Tô Minh Triết không dám giấu diếm: “Nhưng mà bài đăng ở trên diễn đàn, em không biết người khác có lấy về không.”
Nghe được bài đăng, bàn tay đang vuốt điện thoại di động của Chu Dạ đột nhiên nắm chặt lại, khớp xương trở nên trắng bệch, một giây sau ném chiếc điện thoại di động vào mặt Tô Minh Triết, giọng nói lạnh như băng:
“Mày xem chừng tao đấy, xóa hết ảnh trong album, xóa luôn bài đăng!”
Tô Minh Triết xoa xoa khuôn mặt bị nện đau đớn, hoảng sợ nhặt lên điện thoại, không dám thở mạnh nói:
“Xóa ngay xóa ngay, em không biết cô ấy là người của anh Dạ, lần sau nhất định không dám.”
Hai tay run run mở điện thoại lên dọn dẹp hết kho lưu trữ ảnh, tiếp đó lại mở ra diễn đàn trường học, nhanh chóng xóa bỏ bài viết liên quan đến Sênh Ca.
Chu Dạ chăm chú nhìn theo, một lần nữa níu cổ áo của hắn, đem người đang ngồi bệt dưới đất kéo dậy, cúi đầu ghé vào một bên tai Tô Minh Triết nhỏ giọng cảnh cáo:
“Đừng trêu chọc Sênh Ca, nếu có lần sau tao đánh mày què chân!”
Cho đến khi Chu Dạ rời đi Tô Minh Triết mới gắng gượng đứng dậy, trong lòng vẫn còn sợ hãi thở phào một hơi, thầm mắng một tiếng “Thằng điên” !
Ánh mắt vừa rồi của Chu Dạ giống như là muốn đem hắn đưa cho Diêm La Vương.
Sau khi rời đi, Chu Dạ cũng không trở về trường.
Trong phòng học, Ngô Ưu mang theo một bao bánh đậu đường chạy vào ngồi xuống bàn tức giận lôi kéo Sênh Ca nói:
“Tức chết mất! Thật là tức chết mất! Những nguời trên diễn đàn trường học quá buồn nôn “.
Tối hôm qua trước khi ngủ Ngô Ưu nhàm chán mở ra diễn đàn trường học mới nhìn thấy bài viết liên quan đến Sênh Ca, giống như Chu Dạ cô cũng là dạng người chỉ để ý đến những bình luận tiêu cực, trong mắt toàn là những lời bình luân khinh bạc cợt nhả Sênh Ca, làm cô tức giận một đêm ngủ không ngon, ôm điện thoại phản kích.
“Sao thế?” Sênh Ca nghi hoặc nhìn Ngô Ưu đang vô cùng tức giận: “Ai chọc cậu không vui rồi?”
“Tớ mở cho cậu xem bài post này”
Ngô Ưu tức giận lấy điện thoại ra nhanh chóng ấn mở diễn đàn trường học, muốn tìm cái bài post kia, thế nhưng lướt đi lướt lại, biểu tình trên mặt từ phẫn nộ đã chậm rãi biến thành hoang mang, lại lướt mấy trang nữa vẫn không tìm được, cuối cùng bất đắc dĩ vò đầu:
“Hả? Bài post đâu?”
Sênh Ca không rõ ràng cho lắm, nằm sấp ở trên bàn sách, mân mê mấy sợi tóc, nghi hoặc hỏi:
“Bài viết nào vậy?”
“Nó viết về......”