Khu B nổi tiếng với nhiều trò chơi điện tử hấp dẫn, lôi cuốn người vào chơi.
- Oa, Thu Phù, cậu chơi giỏi thật đấy!
Đứa vừa trầm trồ khen ngợi là Tuệ Trang Hi - một đứa rất biết lấy lòng người khác.
- Đúng vậy đó cậu làm sao chơi được như vậy thế? - Tuệ Túc Anh - em sinh đôi của Tuệ Trang Hi - nói theo chị.
Tôi khinh bỉ nhìn hai đứa chúng nó:
- Các cậu có muốn được như thế không?
- Muốn. - Mấy đứa kia nghe thấy tôi nói cũng xúm xít vào hùa theo.
- Các cậu chỉ cần hơn ba tháng ru rú trong nhà chơi quên ngày lẫn đêm không ăn không uống, đến khi nào tưởng chừng như sắp chết là thể nào cũng được như tớ thôi. Nếu ai có nhu cầu thì cứ bảo, tớ sẽ nhiệt tình chỉ dạy. - Lúc đó mặt tôi nham hiểm y như mấy đứa đang dụ dỗ trẻ nhỏ làm việc xấu.
Nghe thấy tôi nói thế chúng nó gượng cười nói: "Thế à!", rồi giải tán mỗi đứa một ngả, nhưng xu hướng chung là không muốn lại gần tôi.
Đúng là mấy đứa nhát cáy, mới nói vài câu đã chạy. Nhưng cũng may nhờ thế cuối cùng mình cũng được nghỉ ngơi rồi.
Đang định ngồi, mông còn chưa chạm ghế tôi đã bị kéo như bay đi.
- Tiểu Phù, mau đi chơi cùng tớ đi, ngồi một chỗ chán lắm. - Bạch Yết Uyên mắt sáng rực nhìn tôi.
Thế là cái thân tôi bị tra tấn như thế từ sáng đến chiều tối mịt mới thôi.
Hết sang khu C đồ ăn lại đến khu D đồ lưu niệm. Đi tới đi lui không ngừng nghỉ một chút nào.
Trời bắt đầu tối lại, hoàng hôn hiện ra đỏ rực mảng trời..
- Về thôi. - Mặt tôi tái mét cố gắng gượng nói.
Sao mấy đứa kia sung sức thế nhỉ, còn cái thân tôi mệt mỏi rã rời. Nhìn tình cảnh hiện giờ chả khác gì một cụ già đang đi chơi với chín đứa cháu.
- Về? - Ngọc Bích Dương nói.
- Tối rồi không về thì ở đây làm cái gì? Con gái ở ngoài muộn rất nguy hiểm. - Tôi cáu kỉnh trả lời.
Ngọc Bích Dương ra vẻ thần bí rồi nói:
- Bây giờ mới đến lượt cậu tỏa sáng.
Lúc đầu tôi không hiểu nó đang nói gì, nhưng bây giờ tôi cuối cùng đã hiểu ra.
Ngay từ lúc bọn nó rủ, tôi đã thấy khả nghi rồi. Tại sao lũ chúng nó lại rủ một đứa mờ nhạt như tôi đi chơi chứ? Hóa ra đều có mục đích cả.
Tầm tối ở khu E - nơi giao lưu - sẽ tổ chức một lễ hội âm nhạc đình đám. Đây mới là tiết mục chính của lễ hội mùa thu nhưng do diễn ra khá muộn nên gia đình hầu hết không cho bọn nó đi. Nhưng cuối cùng lũ kia đã tìm ra được giải pháp. Đó là bảo rằng sẽ có bạn là con trai đi cùng bảo vệ nên sẽ không sao. Và tôi là đứa con trai được nhắc đến đấy, cũng tại tôi là con gái mà lúc nào cũng mặc đồ con trai nên người ngoài nhìn vào lúc nào cũng nhầm lẫn giới tính thật của tôi. Vì thế bọn nó bắt tôi dậy từ sáng sớm sang nhà từng đứa để rủ đi chơi, hóa ra mang tôi ra để che mắt gia đình.
Sáng nay lúc đi rủ, ánh mắt của phụ huynh gia đình cứ nhìn tôi chằm chằm, sau đó mấy ông bà còn vỗ vai tôi nhờ trông nom con gái họ cẩn thận.
Cái bẫy này thực sự quá nham hiểm rồi. Thế mà, tôi không hề nhận ra một chút nào.
Tôi thật sự qua coi thường địch!
Nhìn lũ chúng nó đang nhảy múa hò reo theo tiếng nhạc khiến tôi sốc cực kì.
Học sinh thời nay sa đọa quá! Tôi trở tay không kịp. Không lẽ nào chỉ có mấy tháng ru rú trong nhà mà tôi đã trở nên lạc hậu so với thời đại hiện nay ư? À, chắc không phải đâu, có lẽ tôi ghét mấy chỗ đông người nên mới như vậy thôi.
Cứ thế, tôi thơ thẩn ngồi một chỗ nhìn lũ kia vui chơi hết mình. Ngay cả Bạch Yết Uyên cũng nhiệt tình chẳng kém, có lẽ tôi nên thả lỏng cuộc vui hôm nay, tập tiếp xúc nhưng chỗ đông người để hiểu biết thêm về con người thật của cô ấy.
Nhắm mắt, thả lỏng, mỉm cười nào!
Hiện giờ tình trạng tôi lúc này người ngoài nhìn vào là: Một thằng nhóc đang tự nói chuyện một mình, tự kỉ cười như điên, xung quanh bày đống đồ. Ánh mắt họ nhìn tôi đầy vẻ thương hại.
Thôi dẹp mẹ đi!
Tôi tức giận lửa bốc phừng phừng, làm sao vui được khi tôi bị bắt ngồi ở đây trông đồ cho bọn nó chứ.
- Trộm! - Một tiếng thét thất thanh vang lên.
Tôi gật gù nhủ thầm: "Trộm à! Cho nên mình mới ghét mấy chỗ đông người như thế này. Vừa thiếu không khí, mồ hôi bốc mùi, hay bị chèn ép lại còn là nơi lí tưởng cho bọn trộm hoành hành".
Nghĩ xong, như sực nhớ ra cái gì quan trọng, tôi quay ngoắt ra nhìn hướng phát ra âm thanh thì thấy có ai đó đang chạy thật nhanh, trên người cầm rất nhiều túi.
Ngay lập tức không cần suy nghĩ gì thêm, tôi chạy đuổi theo ngay.
Đừng nghĩ tôi là người tốt khi làm ra hành động này. Làm cái gì cũng phải có lí do riêng có lợi cho mình. Ngay cả việc trên xe bus hôm nọ tôi làm cũng là vì cứu vớt trai thẳng cho thế giới này, loại bỏ những thằng đàn ông ghê tởm, tất nhiên chuyện này cũng vì lợi ích riêng của tôi.
Sao thằng đó dám trộm vật kỉ niệm đầu tiên giữa tôi và lớp trưởng chứ hả?
Lúc nãy, khi thấy tôi khá ỉu xìu cô ấy đã tặng cho tôi một chiếc móc chìa khóa hình một chiếc máy ảnh mini rất là dễ thương.
Theo logic của tôi thì nó không chỉ đơn giản là một chiếc chìa khóa bình thường, mà nó chính là vật chứng giám cho ngày đi chơi đầu tiên của hai chúng tôi. À, trong mắt tôi lúc đó không hề có sự tồn tại của tám đứa kia.
Thế là với khuôn mặt đằng đằng sát khí đã nhanh chóng dọa người đi đường tách ra hai bên, khiến khoảng cách giữa tôi và tên trộm dần thu hẹp lại.
Nhưng khi đến đoạn rẽ tôi lại bị mất dấu. Ngay cả khuôn mặt của hắn tôi cũng chưa kịp nhìn nên không thể nhận dạng để tìm xung quanh được.
Bỗng nhiên tôi thấy xa xa có một gã giống hắn, trên tay đang cầm túi đồ bị mất. Ngay lập tức, tôi phi đến, một phát đánh te tua bầm dật tên trộm.
Sau khi trút giận xong, tôi dùng cái chân đạp lên đầu hắn rồi dùng ánh mắt khinh bỉ nói:
- Lần sau đừng có mà chạm vào bà đây, nếu còn gặp lại thì đừng có trách mày đáng lẽ không nên sinh ra.
Tôi có nghe thấy loáng thoáng hắn nói gì đó, nhưng do không bận tâm mấy nên tôi nhanh chóng chạy về khu E để trông trừng cô ấy tiếp. Ai biết được sẽ còn bao nhiêu tên cướp nữa đang rình mò xung quanh đây chứ?