Hiện giờ tôi chả khác gì hồn sắp lìa khỏi xác, mắt lờ đờ môi mấp máy nói một tràng lí nhí khó nghe.
Trái ngược hoàn toàn, Bạch Yết Uyên ở bên cạnh vui vẻ nói:
- Hôm nay đi chơi vui thật đấy, Tiểu Phù, cậu thấy có đúng không?
Hờ hờ.. vui thật đấy.. vui muốn chết luôn!
- Nếu không thích thì nên ở nhà đi, đừng có ở đây làm mất hứng người khác. - Dương Minh Hương lên tiếng.
Không hiểu vì sao sau vụ chỗ ngồi hôm đó con kia bộc lộ luôn bản chất thật suốt ngày nói cạnh khoé tôi không ngừng nghỉ. Tư nhiên tôi với nó nhờ thế luôn cãi nhau ầm ĩ.
Hôm nay khi nhìn thấy nó cứ lẽo đẽo ôm cánh tay cô ấy, tôi đã rất bình tĩnh tách cái tay không yên phận ra. Thế mà nó còn dám khinh thường tái phạm tiếp. Nói thật, nếu lúc đó không có Bạch Yết Uyên ở đấy tôi sẽ không ngần ngại cho cái mặt tươi cười của nó hôn đất đâu.
- Không ai thấy mày nói nãy giờ tưởng mày câm đâu. Ngậm cái miệng vào đi! - Tôi nhếch môi nói.
- Cái gì?
- Sao muốn chiến hả?
Cả hai lập tức cụng đầu nhau gằn giọng nói:
- Nhào vô!
Bỗng Hi Giang Mộc lên tiếng:
- Nào nào, đã là bạn bè cùng lớp thì không nên cãi nhau..
- Im đi! - Cả hai đứa lớn tiếng quát.
Nói xong, cả hai chúng tôi cảm thấy có cái gì đó kì lạ, hóa ra người vừa nói là Hi Giang Mộc - tổ trưởng của cả hai.
Chết rồi! Đụng phải một đứa khó xơi rồi.
Ấn tượng đầu tiên của tôi với Hi Giang Mộc chỉ bình thường dừng lại ở việc nó là tổ trưởng. Nhưng dần dần theo lời kể của cô ấy tôi mới biết cô ta có sở thích khá "kì lạ" với thiên nhiên. Lúc đầu khi nghe thấy hai từ "kì lạ" tôi không mấy quan tâm lắm. Sau đó vài ngày tôi mới biết được hai từ đó được định hình ra sao khi nói về Hi Giang Mộc.
Cô ta có sở thích kẹp mọi thứ đẹp đẽ vào trong cuốn sổ tay của mình. Cỏ, cây, hoa, lá.. đều tập hợp hết trong đấy.
Có một lần khi tôi đang bị bắt tưới nước cho bồn hoa thì thấy Hi Giang Mộc đang ngồi chồm hỗm trước bồn hoa lẩm bẩm một mình.
Hiếu kì, tôi liền lại gần xem, thì thấy cô ta đang cầm một con bọ cánh cam có hoa văn rất khác với các con bình thường trên tay.
- Đẹp quá! - Cô ta nói.
Thật sự đúng là đẹp thật!
Tôi đang định trầm trồ khen ngợi thì..
"Bé.. p.. p.."
Không chút ngần ngại Hi Giang Mộc dùng tay đè chết con bọ. Con côn trùng đáng thương đó xác bị cô ta cẩn thận tách rời từng bộ phận rồi gắn vào sổ xếp theo hình cánh cam rồi ép.
Không những thế khi làm.. phải nói như thế nào nhỉ? Mặt của cô ta trông rất biến thái.
Thật sự tôi không thể tin được mắt mình. Lúc Hi Giang Mộc làm chuyện đó, mặt đỏ ửng, mắt sáng ngời, vừa cười man rợ vừa nói:
- Lại có một em yêu vào bộ sưu tập rồi. Nên đặt tên là gì đây.. là gì đây? À, đặt là bep đi, lúc em chết phát ra tiếng kêu đó thật vui tai. He he bep..
Tôi vỗ trán: "Lại một đứa nguy hiểm, khác người nữa."
* * *
- Các cậu vừa nói gì? - Hi Giang Mộc lên tiếng. - Các cậu muốn trở thành một phần trong bộ sưu tập của tớ à? Người tớ cũng chấp nhận, dù gì cũng là sinh vật sống trong tự nhiên giống các loài khác thôi.
Cả bọn nghe thấy thế rợn hết tóc gáy, nhanh chóng chạy về nhà. Ngay cả Dương Minh Hương cũng ngay lập tức xách đồ vừa mới mua đi lên xe ô tô riêng về.
Như thế cũng đủ thấy độ nguy hiểm của Hi Giang Mộc cao đến cỡ nào rồi đấy.
- Ế, không ai muốn à? Chán nhỉ, đang định nếu là bạn bè thân quen sẽ cho ngồi vô chỗ rộng rãi trong bộ sưu tập chứ. - Hi Giang Mộc tiếc nuối.
Nói xong cô ta cũng bắt đầu đi về nhà, trên tay không quên cầm mấy cuốn sổ cùng bộ hộp đựng vừa mới mua được. Nếu tôi không nhầm thì đó là mộ mới của mấy con vật chuẩn bị trở thành bộ sưu tập của cô ta.
Sao lớp tôi đứa nào cũng có đầu óc không bình thường chứ? Như thế này làm sao tôi có thể sống trên ổn suốt quãng học sinh năm cấp 3 đây. Mà khoan, hình như tôi cũng không bình thường thì phải. Tôi là một đứa lesbian*, con gái lại đi thích con gái, như thế chẳng có ai bình thường trong lớp này cả.
Bây giờ chỉ còn có tôi cùng Bạch Yết Uyên lẻ loi trên đường.
Cả hai đi được một quãng thì tôi cảm thấy không khí im lặng bao trùm này có chút ngột ngạt, tôi lên tiếng:
- Nè..
- Này..
Không ngờ tới cô ấy cũng có chuyện muốn nói với tôi.
- Cậu nói trước đi. - Bạch Yết Uyên nói.
- Cảm ơn cậu hôm nay đã đi cùng mình. - Tôi nói.
Bạch Yết Uyên nghe thấy thế cười xòa:
- Cần gì cảm ơn chứ. Người nên cảm ơn là tớ mới phải, nhờ cậu mà tớ có thêm thật nhiều bạn bè, có một ngày vui chơi hết mình như hôm nay.
"Có thêm bạn bè như bọn kia chắc bị vắt kiệt sức mất." - Tôi lầm bầm.
- Hả, cậu nói cái gì cơ?
- Không có gì đâu! - Tôi gượng cười. - Mà lúc nãy cậu định nói với tớ chuyện gì vậy?
Bạch Yết Uyên mặt nghiêm túc nói:
- Tớ..
* * *
*Lesbian: Đồng tính nữ.