- Không phải nhà cậu là nhà tài trợ lớn thứ hai của trường sao?
- Ờ, ừ..
- Như vậy chắc chắn Sơn Long không thể đụng đến cậu được. Cậu có cách gì trừng trị cậu ta được không?
Khương Mai Yêu lo lắng nhìn tất cả mọi người, mồ hôi trên trán lấm tấm rơi xuống khuôn mặt trắng nõn.
- Tớ.. tớ..
Gia đình Khương Mai Yêu có truyền thống lâu đời làm công nhân viên chức. Hiện nay bố cô ta đang làm chủ tịch ủy ban nhân dân tỉnh, mẹ thì làm hiệu trưởng trường đại học, nhìn thế nào cũng thấy đây là gia đình vừa có tiền vừa có thế. Chưa kể ông bà Khương Mai Yêu là công chức cấp cao tuy đã nghỉ hưu nhưng danh tiếng vẫn đồn gần xa.
Dù vậy, trong gia đình vẫn có vài quy định khắt khe không được phạm phải.
Nhìn thái độ của cô ta, tôi cũng đoán được vài phần đó là quy định gì.
- Sao vậy? - Dương Minh Hương mất đi vẻ kiên nhẫn, vu vơ nói. - Hay là cậu cũng sợ Sơn Long, không chịu giúp bọn mình.
- Không phải, tớ không có ý đó. - Khương Mai Yêu vội vàng giải thích.
Thật ra cô ta cũng muốn giúp lắm nhưng bố mẹ không cho phép mang lại tiếng xấu cho gia đình. Chính vì thế cho dù Khương Mai Yêu có được mọi người yêu quý nhờ vả đến đâu thì cũng phải nhìn xem sự việc ảnh hưởng đến mức nào mới giúp được.
- Các cậu đừng làm khó Mai Yêu nữa mà! Đừng vì chút chuyện nhỏ này gây mất đoàn kết cả lớp. - Như An Thư nức nở nói.
Mọi người thấy vậy cũng không nói nhiều nữa, nhưng trong mắt chứa vài phần kì quái nhìn Khương Mai Yêu.
Thấy mọi người nhìn mình như vậy, Khương Mai Yêu bặm môi, hơi nước che mờ đôi mắt. Cô sắp khóc.
- Mấy người thật nực cười đó. - Im lặng từ nãy đến giờ, tôi bắt đầu lên tiếng. - Khương Mai Yêu đâu có trách nhiệm gì mà phải giúp. Từ chối hay không là quyền của cậu ấy. Sao mấy người lại nhìn Khương Mai Yêu cứ như cậu ấy vừa làm sai chuyện gì ấy.
Hi Giang Mộc vội ra khuyên ngăn:
- Mọi người không có ý đó đâu. Đây là đang bàn luận thôi. Nếu Khương Mai Yêu không giúp được thì cũng không sao đâu, bọn mình hiểu cho cậu mà.
Dương Minh Hương chẹp miệng không thèm lên tiếng nữa.
Trên mặt mỗi người mỉm cười tỏ vẻ hòa hoãn nhưng trong lòng ai biết được họ đang nghĩ cái gì.
Tuy tôi không thích mấy người trong lớp này nhưng Khương Mai Yêu dù gì cũng tốt hơn bọn họ một chút.
Cô ta tính tình khá nhút nhát, mỗi lần nói cái gì hầu như đều phải được người khác động viên, thúc ép mới làm được.
Dù vậy, miễn trong khả năng mình có thể làm được thì Khương Mai Yêu luôn cố gắng để giúp đỡ mọi người.
Tôi nhớ rõ nhất một chuyện, Khương Mai Yêu là người duy nhất không vì đám đông đồn thổi mà xa lánh tôi cùng Bạch Yết Uyên.
Khi lớp trưởng đưa tấm thiệp sinh nhật cũng chỉ có cô ta cầm lấy rồi cảm ơn, hứa hẹn nếu hôm ấy rảnh sẽ đi.
Đến tận bây giờ tôi vẫn thấy tấm thiệp được cất giữ cẩn thận trong cặp của Khương Mai Yêu.
Cô ta khá giống lớp trưởng ở tính cách luôn gìn giữ trân trọng những gì mình có.
Thở dài một hơi, tôi nói:
- Tớ nhớ không lầm thì chính Như An Thư gây sự trước khiến Sơn Long nổi cáu mà. Sao giờ lại thành cậu ta ỷ mạnh hiếp yếu nhỉ. Với cả vết thương này là do Như An Thư trượt chân ngã, cũng không phải Sơn Long cố ý làm đâu đấy. Như An Thư, cậu nên giải thích rõ ràng mọi chuyện đừng để người khác hiểu lầm làm rối răm mọi chuyện lên nữa?
Nói xong tôi lắc đầu. Thật chả giống tôi chút nào, tự dưng lại đi giúp người khác không công như vậy.
Tất cả đều sững người. Đúng như tôi nói, mọi chuyện đều là do tự suy tự diễn tiến triển thành đến mức này. Ngay cả vết thương kia chỉ có một số ít người tận mắt nhìn thấy, còn lại chỉ đoán mò.
Ánh mắt đồng loạt chuyển sang Như Anh Thư. Mạc Hồng Thy nghi ngờ hỏi:
- Như An Thư, chuyện này là như thế nào vậy?. Truyện Việt Nam
Cô ta đứng một bên, khó xử không nói nên lời. Rõ ràng sự việc đang tiến triển theo đúng dự đoán tự dưng chuyển đến mức này.
- Chắc lúc nãy do quá hốt hoảng nên tớ bị trượt ngã thôi. Các cậu đừng có hiểu lầm Sơn Long. - Như An Thư cố gắng bình tĩnh lại, sụt sùi nói.
- Thế sao từ nãy cậu không nói từ sớm, khiến mọi người hiểu lầm đổ oan cho Sơn Long, gây khó xử cho Khương Mai Yêu. Tớ nghĩ cậu nên xin lỗi mọi người đi. - Tôi kiêu ngạo nói.
Nghe thấy tôi nói vậy, mọi người gật gù tỏ vẻ đồng ý.
Dương Minh Hương khó chịu nhìn tôi. Vẻ mặt đen xì lại như ăn phải thứ gì đó không nuốt trôi được.
Như An Thư cũng không khác gì. Đường đường là một người kiêu ngạo như cô ta làm sao có thể luồn cúi người khác được.
Cô ta nghiến răng bấu vào tay kìm nén sự mất bình tĩnh làm cho vết thương nhỏ lúc trước nay càng nặng hơn.
- Tớ.. xin.. lỗi. - Như An Thư ứa nước mắt khó chịu, cố gắng nói ra lời xin lỗi.