Cả lớp im thin thít, không ai dám nói câu nào, nhưng ánh mắt lại không ngừng nhìn về phía các bạn khác trong lớp với vẻ nghi ngờ.
Tôi ngồi ở dưới lấy tay che đi biểu cảm ngạc nhiên trên khuôn mặt, trong lòng thầm nghĩ, "Khiếp thật, sự việc diễn ra không phải hơi quá nhanh sao?"
Mấy tiếng trước..
Khương Mai Yêu đi lên trên bục giảng, mặt xám xịt, tức giận hét to:
- Ai đã trộm ví của tớ.
Mọi người trong lớp thấy việc lạ liền xúm xít lại xem. Dương Minh Hương vội vàng lại gần hỏi:
- Mai Mai, có chuyện gì khiến cậu tức giận vậy?
- Rõ ràng tớ đã nhét ví trong cặp thế mà bây giò nó lại biến mất tăm. - Khương Mai Yêu bức xúc nói.
- Có thể là cậu nhớ nhầm thì sao. Có khi hiện giờ nó đang ở nhà đấy. Nghĩ kĩ xem có thật là cậu để trong cặp không?
Ở dưới chỗ ngồi, Đinh Bảo Lĩnh nghi ngờ hỏi, điệu bộ ngáp ngắn ngáp dài lộ rõ vẻ bực tức. Cậu ta ghét nhất là những người như thế, não ngắn, chưa làm rõ sự tình đã bô bô cái mồm ầm ĩ khắp nơi, không những thế lại còn dám phá giấc ngủ của cậu ta nữa chứ.
Tiếp theo lời nói của Đinh Bảo Lĩnh là những ánh mắt nghi ngờ của tất cả mọi người. Ai chẳng biết Khương Mai Yêu là người có trí nhớ kém, có khi cô ta làm ra loại chuyện này để gây sự chú ý đến mọi người xung quanh, dù gì nhà Mai Yêu cũng giàu, tiền không thiếu, mất một chút tiền có là gì đâu.
Nhận thấy ánh mắt kì quái của mọi người, Khương Mai Yêu lúc đầu đã lo lắng nay càng lo lắng hơn. Mặt cô ta nóng bừng vì thẹn.
Đúng thật Khương Mai có trí nhớ khá kém, cô cũng không muốn làm to chuyện lên nhưng không hiểu sao vừa thấy mất ví là cái mồm đã nhanh hơn não làm ầm ĩ mọi chuyện lên như thế này. Nếu mà thật sự quên thật thì..
- Mấy cậu có thể thôi đi không? Nếu Mai Yêu mất ví thật thì sao? Cậu có thể tìm lại ví cho cậu ấy được không hả, Đinh Bảo Lĩnh! Đừng có ở đấy tranh cãi nữa, lúc mấy cậu đang nói thì kẻ trộm có khi đã thủ tiêu chứng cứ rồi đấy. Mai Yêu cậu thấy có đúng không?
Bạch Yết Uyên sau khi nhìn thấy mọi việc diễn ra, không kìm nén được tức giận thay cho nạn nhân đang mặt đỏ lên vì lo lắng trên bục giảng mà quên cãi lại thanh minh cho mình.
Khương Mai Yêu khi nghe thấy tên mình, quá bất ngờ, không kịp nghĩ liền gật đầu lia lịa.
Đinh Bảo Lĩnh thấy có người dám quát mình như thế liền đứng lên giận dữ nói:
- Nếu vậy thì cậu tự tìm đi. Đó là việc của một người có cương vị làm lớp trưởng như cậu mà. Thích thì tự làm, tôi không có hứng thú quan tâm đến chuyện này.
- Không cần nói thì tôi cũng làm. Đây không cần người như cậu giúp. Cái đồ chỉ biết ngủ. - Bạch Yết Uyên cãi lại.
Hai người nhìn nhau toé lửa, cảm tưởng chỉ một giây nữa là cả hai xông vào đánh nhau.
- Thôi nào, đừng cãi nhau. Chuyện đầu tiên bây giờ là đi nói với cô chuyện đã xảy ra. Cho nên hai người tạm đình chiến đi. - Ngọc Bích Dương vội vàng chen giữa hai người, nở một nụ cười hòa hoãn.
Lưỡng lự một lúc, Bạch Yết Uyên cùng Đinh Bảo Lĩnh liếc xéo nhau một cái rồi gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Đó là tất cả những chuyện đã xảy ra trong giờ ra chơi. Thế mà lúc đó tôi lại bận có việc đi ra khỏi lớp. Nếu mà tôi có mặt ngay lúc đó thì.. Đinh Bảo Lĩnh nhất định nó sẽ bị tôi đánh bầm dập vì tội dám cãi lại lớp trưởng.
Nhưng sự việc này cũng diễn ra quá nhanh đi. Đi có mỗi 15 phút mà sự việc đã tiến triển đến mức này.
Ngồi trên ghế giáo viên, cô Quỳnh mặt đen lại vì tức giận, nói to:
- Mấy cô cậu cũng kinh phết nhỉ? Mới tí tuổi đầu đã đi trộm cắp, định lớn lên làm cặn bã xã hội, làm hỏng đất nước hả? Cái lớp này là lần đầu tiên tôi mới thấy, mới vào trường chưa lâu đã xảy ra loại chuyện này.
Cả lớp nghe xong lửa giận phừng phừng.
Rõ ràng tên trộm mới là người có lỗi, tại sao theo lời cô nói thì cứ như đang chửi cả lớp vậy?
Dù ai ai cũng đều muốn phản bác lại ý kiến đó, nhưng khi chuẩn bị mở miệng, nhìn thấy sắc mặt đen thui, sát khí đằng đằng của cô, hơn chục cái miệng chuẩn bị nói đều đồng loạt im re.
Cứ tưởng phải nghe cô ca hết tiết, ai ngờ giữa khói bay lửa đạn chết người này, bỗng một cánh tay hùng dũng hiên ngang dơ lên.
- Thưa cô..
- Em có ý kiến gì hả, Tư Lạc Đức.
- Em cũng bị trộm!
Lời nói vừa dứt, ai ai cũng trố mắt nhìn cậu ta như đang biểu thị cho sự ngạc nhiên.
- Sao từ nãy đến giờ cậu không chịu nói hả? - Dương Minh Hương cáu kỉnh nói.
- Tại tớ thấy lớp đang vui mà. Lâu lâu nghe cô giáo giảng điệp khúc cũng hay. - Tư Lạc Đức cười cười gãi đầu trả lời.
Cả lớp liếc nhìn Tư Lạc Đức với ánh mắt giết người, trong lòng thầm gào thét. "Vui cái đầu í, căng đến chảy mồ hôi hột đây."