Trong phòng, lại không có một bóng người.
Hàn Khải Uy nhìn điện thoại trên bàn trà, lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ.
Cô gái nhỏ này cứ thế chạy mất à?
Mang danh hiệu vợ chưa cưới của Hàn Khải Uy anh, lại chạy trốn nhanh như vậy.
Hàn Khải Uy cầm lấy điện thoại, đặt trong tay ngắm nghía một chút.
Bấm mở màn hình, màn hình còn dừng lại trên tấm ảnh Tô Dương Dương nhìn thấy.
Hàn Khải Uy nhìn tấm ảnh chụp kia, ánh mắt trở nên mềm mại, lộ ra một nụ cười thắng lợi đã nắm chắc trong tay.
**
Tô Dương Dương đợi được Lý Chiêu ở chỗ cửa lớn hội trường, cười nói: “Giáo sư Lâm, chúng ta trực tiếp trở về bệnh viện, hay là đi ăn cơm trưa trước?”
“Trở về bệnh viện đi.” Lý Chiêu nhìn Tô Dương Dương vài lần, nói: “Cô và Hàn Khải Uy xảy ra chuyện gì vậy?”
“Anh nhiều chuyện như vậy từ khi nào thế?”
“Tò mò thôi.”
“Đừng nghe Hàn Khải Uy nói bậy, tôi và anh ta chỉ có duyên gặp mặt mấy lần mà thôi.”
Lý Chiêu thấy dáng vẻ cô lạnh nhạt, cũng không tiện hỏi nhiều: “Đối với lần giảng dạy này, cô có quan điểm gì không? Cảm thấy còn cần cải thiện ở mặt nào?”
“Bình thường tôi không nghe loại chương trình học này nhiều, hoàn toàn là một người ngoài ngành.”
“Đó là cô quá khiêm tốn, kỹ thuật chuyên nghiệp và lý luận tri thức của cô không hề kém hơn những người khác đến tham dự hội nghị hôm nay.”
“Giáo sư, anh thế này là muốn ôm đùi tôi hả?” Tô Dương Dương gian trá chớp chớp mắt.
“Đúng vậy. Đợi cô và Hàn Khải Uy chính thức kết hôn, không phải tôi sẽ có thể ôm đùi sao? Sau này kinh phí về chữa bệnh nghiên cứu khoa học cũng không cần tìm những người khác xin nữa.”
“Phì, giáo sư, sao trước kia tôi không biết anh có khiếu hài hước như vậy nhỉ.”
“Trước kia tôi không có cơ hội biểu hiện mà.” Lý Chiêu cười nói.
Tô Dương Dương cũng cười ha ha: “Tôi đã xem sắp xếp công việc của tôi rồi, ngày mai chỉnh sửa lại ảnh giảng dạy, video và vấn đề trao đổi cho anh, anh thấy được không?”
“Cái kia không gấp, cô sửa xong trước tuần sau là được.”
“Vâng.”
**
Tuy Lý Chiêu nói trước tuần sau chỉnh sửa xong tài liệu thực tế giảng dạy là được, nhưng Tô Dương Dương vẫn ghi chú các loại tài liệu xong ngay đêm hôm đó, ngày hôm sau vừa đi làm đã đưa cho Lý Chiêu.
Lúc đi về phòng làm việc, bị tình hình bên ngoài phòng làm việc của mình dọa sợ.
Một đám người chen ở hành lang và cửa phòng làm việc.
Bao gồm y tá, bác sĩ, ngay cả người bệnh cũng chen lấn rất náo nhiệt.
Tô Dương Dương ho nhẹ một tiếng: “Các cô gái, bây giờ là giờ làm việc, có thể có chút tố chất nghề nghiệp không?”
Người chen lấn thành một đống lập tức tách ra, Tiểu Yên chen ra từ trong đám người: “Chị Tô, có người tìm chị.”
“Ai vậy? Cần mọi người hoan nghênh dữ dội như vậy sao?”
“Chị xem thử là biết.”
“Trong lòng Tô Dương Dương hiện lên nghi ngờ, đẩy đám người ra đi vào phòng làm việc.
Bên cửa sổ phòng làm việc, một người đàn ông đắm chìm trong ánh mặt trời sáng sớm đang đứng đưa lưng về phía cô.
Tô Dương Dương không cần nhìn kỹ cũng biết người nọ là ai.
Ngón tay thon dài của Hàn Khải Uy thỉnh thoảng gõ lên lá cây trong chậu hoa nhỏ bên cạnh anh, rất là ung dung thong thả.
Nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, Hàn Khải Uy quay đầu, lộ ra nụ cười thanh nhã: “Tôi cần em giúp.”
“Ở đây là bệnh viện, trừ khi anh bị bệnh. Nếu không, tôi không nghĩ ra chúng ta cần thiết phải đồng thời xuất hiện.” Tô Dương Dương bình tĩnh nói.
“Tình trạng của Tiểu Bảo có chút đặc biệt, cần em đi theo tôi một chuyến.”
Tô Dương Dương sửng sốt, trong đầu nhanh chóng hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bảo, lo lắng nói: “Cậu bé làm sao vậy?”
Hàn Khải Uy rất hài lòng vẻ mặt của cô, đi lên kéo tay cô: “Trên đường nói.”
**
Tô Dương Dương chống lại ánh mắt của một đám sinh vật giống cái trong bệnh viện, cứng rắn ngồi vào trong xe Hàn Khải Uy.
Sau khi Hàn Khải Uy thắt dây an toàn cho cô xong thì khởi động xe rời đi.
Mãi đến khi xe lái khỏi bệnh viện, anh mới nói: “Tối hôm qua Tiểu Bảo đột nhiên bị sốt, nhưng từ chối người khác ngoài tôi đụng vào nó, bác sĩ gia đình không có cách khám bệnh cho nó.”
Tô Dương Dương nghĩ đến tình huống gặp Tiểu Bảo lần trước, có chút lo lắng không yên nói: “Có thể cậu bé cũng không muốn cho tôi chạm vào.”
“Chưa chắc, nó rất thích em.”
Tô Dương Dương nghe vậy nhìn về phía Hàn Khải Uy, phát hiện Hàn Khải Uy thấp thoáng có chút vội vàng.
Tuy từ trên mặt anh không nhìn ra, nhưng Tô Dương Dương vẫn cảm nhận được.
Trái tim của Tô Dương Dương chợt run rẩy: “Tiểu Bảo thằng bé, có tình huống gì?”
“Mấy ngày hôm trước chân bị thương, mấy ngày nay nhiệt độ không khí giảm xuống, miệng vết thương lâu lành, lại không cho người đến gần, buổi tối mở điều hòa quá thấp, còn đá chăn làm mình bị cảm lạnh.
Tô Dương Dương không nói gì gật gật đầu.
Sau khi xe chạy ra khỏi quốc lộ, liền rẽ sang cao tốc.
Tô Dương Dương từng ra ngoài cấp cứu với bệnh viện không ít lần, coi như hiểu biết tình hình giao thông ở Thành phố Thương, biết có mấy tiểu khu sa hoa của người giàu ở gần cao tốc.
Nhưng lúc đến nơi, Tô Dương Dương vẫn không nhịn được sửng sốt một chút.
Có không ít biệt thự thấp thoáng trong rừng núi sum xuê, thỉnh thoảng lộ ra một góc của căn nhà.
Mặc dù bây giờ là cuối mùa thu, cây cối trên núi vẫn xanh um tươi tốt như trước, nổi bật lên trong những ngọn núi khác có cây cối nhuốm vàng hoặc rụng sạch ở xung quanh, lộ rõ sức sống vô cùng dồi dào.
Xe vòng qua đường núi, một đường ngoằn ngoèo đi lên, cuối cùng dừng ở trước một căn biệt thự.
Tô Dương Dương nhìn thoáng qua biệt thự, đáy mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Hàn Khải Uy xuống xe mở cửa xe cho cô, nhíu mày nhìn cô: “Sao thế?”
“Không có gì, Tiểu Bảo ở đâu?”
“Trên lầu.”
Tô Dương Dương gật gật đầu, đi theo phía sau Hàn Khải Uy lên lầu.
Hàn Khải Uy mở một căn phòng bệnh nào đó ở lầu hai, bảo Tô Dương Dương đi vào.
Đó là một căn phòng trẻ em rất lớn, nhìn ra từ các trang trí và thiết kế, đó là một căn phòng rất đẹp, rất tinh tế.
Chỉ là đồ chơi, chăn mền, sách vở đều lộn xộn khắp phòng, ít nhiều có vẻ lung tung cả lên.
Tô Dương Dương tìm thấy Tiểu Bảo trên giường hoạt hình lớn đến có chút quá đáng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc đỏ bừng, nằm chỏng vó trên chăn, bụng nhỏ cũng lộ ra ngoài.
Từ chân mày nhỏ đang nhíu chặt của cậu bé, có thể nhìn ra bây giờ cậu bé cũng không thoải mái.
Tô Dương Dương hỏi: “Đo nhiệt độ cơ thể rồi chứ?”
“Lúc tôi đi tìm em mới vừa đo, 39 độ.”
Tô Dương Dương nghe vậy thầm hoảng sợ, trẻ con sốt tới 39 độ vô cùng nguy hiểm.
“Trong nhà có thuốc không?”
“Bác sĩ gia đình đã chuẩn bị rồi, nhưng Tiểu Bảo không cho người đụng vào.”
Tô Dương Dương muốn nói, Tiểu Bảo không cho người khác đụng vào, anh chích giúp cậu bé cũng được mà.
Nhưng lời tới cổ họng lại nuốt ngược trở về.
Đối với nhân viên chuyên nghiệp, tiêm thuốc cho trẻ con còn là một chuyện không dễ dàng, càng không nói đến tình trạng khá đặc biệt như Tiểu Bảo.
“Anh đo nhiệt độ cơ thể giúp cậu bé lần nữa, tôi đi xem thử thuốc kia.”
“Được. Thuốc ở phòng bên cạnh, quản gia sẽ dẫn em đi xem.”
Tô Dương Dương gật gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Cô kiểm tra thuốc trong hòm thuốc ở phòng bên cạnh, phát hiện bác sĩ gia đình chuẩn bị thuốc cực kỳ đầy đủ, cầm hòm thuốc trở lại phòng của Tiểu Bảo một lần nữa.
Trong phòng, Hàn Khải Uy ngồi tựa ở đầu giường, ôm thân thể nho nhỏ của Tiểu Bảo vào trong lòng, nhẹ giọng dỗ dành, bàn tay to thỉnh thoảng lại sờ chân nhỏ lộ ngoài không khí của cậu bé.
Lúc này Hàn Khải Uy đã cởi áo ngoài, chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng,
Tay áo sơ mi xắn tới chỗ khuỷu tay, vững vàng ôm lấy thân thể nhỏ bé của Tiểu Bảo, tràn đầy sức mạnh an toàn.