Tin đồn, bài viết tính là gì, không nhìn là được, mấy người kia còn ngày ngày nói trước mặt cô hay sao?
Dọc đường Tô Dương Dương đi từ bãi đỗ xe vào phòng làm việc, vẫn nghe thấy tiếng thì thầm khe khẽ như trước, cô cũng không để ý tới, trực tiếp ngồi xuống sau bàn làm việc lật xem bệnh án.
Tiểu Yên đã rất tự giác mang tách cà phê của cô đi pha cà phê.
“Chị Tô, chị tới đi làm rồi.”
“Mấy ngày nay tôi không ở đây có xảy ra chuyện gì không?”
“Không có, đều rất bình thường ạ.”
“Vậy thì tốt. Để cà phê trên bàn đi, tình trạng của bệnh nhân giường số 22 bây giờ thế nào? Đã phẫu thuật một tuần rồi, có thể nói chuyện rồi chứ?”
“Hai ngày nay bắt đầu nói chuyện, phát âm vẫn chưa rõ ràng.”
“Em chú ý tình trạng của anh ta nhiều một chút.”
“Vâng.” Tiểu Yên gật gật đầu, hai mắt tỏa sáng nhìn Tô Dương Dương: “Chị Tô, chị thật sự kết hôn với Tổng Giám đốc Hàn của em sao?”
“Thời gian làm việc, xin đừng nhiều chuyện.”
“Tổng Giám đốc Hàn của em cũng tiết lộ rồi, chị còn có gì để giấu diếm chứ?”
“Anh ta cũng tiết lộ rồi, em còn có gì để hỏi chứ.”
Tiểu Yên vẻ mặt cầu xin: “Chị ngủ với nam thần của em rồi, còn gả cho anh ấy, em cũng không thể hỏi một chút sao.”
Tô Dương Dương không có sức lực nói: “Tôi kết hôn với anh ta rồi, em có thể hết hy vọng đi.”
“Em muốn nghỉ việc!” Tiểu Yên đau thương nói.
“Viết thư xin phép nhanh nhé, giao cho tôi trước khi tan tầm.”
“Người ta đã thất tình rồi, chị cũng không an ủi người ta một chút.” Tiểu Yên nằm bò trên lưng Tô Dương Dương gào thét.
“Được rồi, đừng rên nữa. Có cơ hội để Tổng Giám đốc Hàn nhà cô mời cô ăn cơm.”
“Thật ạ?”
“Nếu em còn không bắt đầu làm việc, chính là giả đấy.”
“Em đi ngay đi ngay, nhất định phải cho em ăn bữa cơm với nam thần của em nhé.” Tiểu Yên gào thét, sau đó hưng phấn chạy đi.
Tô Dương Dương xoa xoa huyệt thái dương, đầu cũng bị trợ lý nhỏ của cô hét đến choáng váng.
**
Hai ngày sau Tô Dương Dương đều bị vây trong trạng thái nhìn lén kỳ lạ của đồng nghiệp nữ và bệnh nhân nữ trong bệnh viện, mà Hàn Khải Uy đến đây đã nâng bầu không khí kỳ lạ này lên điểm cao nhất.
Tô Dương Dương bị nhìn đến có chút suy nhược thần kinh, vừa đến thời gian tan tầm đã tắt máy tính chạy lấy người.
Kết quả lại gặp phải Hàn Khải Uy trên hành lang.
Hàn Khải Uy nắm lấy tay cô trước mắt bao người, còn cố ý xuống lầu từ thang máy công cộng.
Dọc theo đường đi hưởng thụ sự chú ý nóng bỏng của một đám người, nhìn đến Tô Dương Dương rất muốn hất tay chạy lấy người.
Mãi đến khi ngồi vào chiếc Maserati chói mắt kia, Tô Dương Dương mới mạnh mẽ thở phào một hơi.
Hàn Khải Uy thắt dây an toàn cho cô, sau đó ngồi vào trong xe, nói: “Em phải học quen những ánh mắt đó.”
Tô Dương Dương miễn cưỡng gật gật đầu.
Tuy cô không thích những ánh mắt chú ý này, nhưng sự xuất hiện của Hàn Khải Uy thật sự giải quyết hai vấn đề cô gặp phải lúc trước.
Một cái là chuyện bài viết, một cái là chuyện của Dạ Thiển và Chung Tấn Duy.
Vì hai chuyện này dẫn đến chuyện đánh giá chức vụ cũng được giải quyết dễ dàng.
Mặc dù cô và Hàn Khải Uy ở bên nhau sẽ xảy ra càng nhiều vấn đề hơn, nhưng đó cũng là chuyện sau này.
Chỉ cần chuyện liên quan đến bản thân cô, cô vẫn có năng lực giải quyết.
Nếu liên lụy đến ba mẹ, cô lại trở nên bó tay bó chân.
Sau khi xe chạy ra một được một đoạn, Tô Dương Dương phát hiện không phải đường về nhà cô: “Đi đâu vậy?”
“Mua sắm.”
“Anh muốn mua quần áo?”
“Là em muốn mua.”
“Tôi không thiếu quần áo.”
“Bây giờ người của cả Thành phố Thương đều biết em là vợ của anh, con dâu của nhà họ Hàn, hình tượng của em sẽ không còn là chuyện của một mình em nữa.”
“Người có tiền các anh thật phiền phức.” Tô Dương Dương giận dữ nói.
“Không phải người có tiền bọn anh phiền phức, mà toàn bộ xã hội đều yêu cầu bọn anh như vậy. Nếu em là cổ đông của tập đoàn Hàn thị, em nhìn thấy con dâu của nhà họ Hàn suốt ngày mặc đồ vỉa hè hay là đồ bình thường, em sẽ đầu tư tiền vào cổ phiếu của tập đoàn Hàn thị sao? Ngoài cổ đông, còn có truyền thông, truyền thông sẽ luôn luôn chú ý đến hướng đi của nhà họ Hàn, lúc nào cũng tuyên truyền trên các loại truyền thông. Nói một cách khác, em bây giờ là người của nhà họ Hàn và tập đoàn Hàn thị.”
“Anh trực tiếp tìm một người ở tầng lớp của anh không phải là được rồi sao? Cô ấy sẽ quen thuộc nghiệp vụ quy tắc hơn.”
Hàn Khải Uy trợn mắt liếc cô một cái: “Ai cho em nói chuyện xui xẻo vậy.”
Tô Dương Dương lập tức quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, không muốn tiếp tục đề tài này nữa.
**
Tô Dương Dương và Hàn Khải Uy ăn cơm tối trong một nhà hàng sa hoa, sau đó đến trung tâm thương mại tập trung đều là thương hiệu xa xỉ bắt đầu mua sắm.
Thành phố Thương tổng cộng có bốn khu thương mại khá nổi tiếng.
Khu thương mại Mặc Ngữ bọn họ đến hôm nay không thể nghi ngờ là nổi tiếng nhất.
Nó ngoài là khu thương mại xa xỉ nhất ở đây, còn là nơi tập trung hàng xa xỉ nổi tiếng trên thế giới.
Có không ít hàng xa xỉ tuyên bố sẽ phát hành ở đây, các ngôi sao, người mẫu, danh nhân cũng sẽ chọn đến đây mua sắm.
Tô Dương Dương đi theo bên cạnh Hàn Khải Uy, đi tới con đường rộng rãi dành riêng cho người đi bộ.
Hai bên đều là các cửa hàng xa xỉ nổi tiếng.
Lúc trước Tô Dương Dương đã đến cùng Diệp Nhạc Vân mấy lần.
Thỉnh thoảng cô sẽ mua các loại vật nhỏ như khăn quàng cổ, nước hoa, ví tiền, những thứ đồ khác có hơi cao hơn thu nhập của cô, cô không thể mua được.
Mà nhân viên bán hàng ở đây quanh năm tiếp đón khách hàng có tiền, đều đã luyện ra hỏa nhãn kim tinh, biết người nào mua được đồ của bọn họ, người nào mua không nổi.
Vì vậy, lúc ấy cô và Diệp Nhạc Vân vào tiệm đi dạo, gần như không có bao nhiêu nhân viên bán hàng đi tới chào hỏi.
Lần này thì không giống vậy.
Tô Dương Dương và Hàn Khải Uy vừa đi vào khu quần áo nữa, mấy nhân viên bán hàng trong tiệm đã đi tới nghênh đón.
“Chào ngài, chào cô, xin hỏi có gì có thể phục vụ cho hai người ạ?”
“Chọn mấy bộ quần áo cho vợ tôi.” Hàn Khải Uy vòng qua eo Tô Dương Dương nói.
Mấy nhân viên bán hàng ngạc nhiên nhìn Tô Dương Dương: “Xin chờ một chút.”
Nói xong, một nhân viên bán hàng trong đó bèn dẫn Hàn Khải Uy và Tô Dương Dương đến khu nghỉ ngơi trong tiệm, ở đây còn cung cấp mấy loại bánh ngọt và đồ uống tinh xảo.
Tô Dương Dương thầm lắc lắc đầu.
Cửa hàng thương hiệu xa xỉ không phải không tiếp đón khách khứa, là bản thân bạn không đủ đẳng cấp đó, người ta chẳng thèm tiếp đón bạn mà thôi.
Trà bánh chẳng mấy chốc đã được bưng lên, gần như không tiếng động đặt xuống trước mặt Hàn Khải Uy và Tô Dương Dương.
Một nhân viên bán hàng khác thì cầm tạp chí quần áo trong mấy cửa hàng đến đây: “Chào cô, mời cô xem thử tạp chí trong cửa hàng chúng tôi, quần áo trong tạp chí trong cửa hàng đều có. Cô cũng có thể trực tiếp nói với chúng tôi công việc bình thường của cô, nơi thường xuyên ra vào, chúng tôi sẽ phối hợp cho cô dựa theo yêu cầu của cô.
“Tôi xem thử trước.”
“Được.”
Tô Dương Dương lật vài trang, rồi nhìn Hàn Khải Uy.
Hàn Khải Uy vốn đang rũ mắt uống cà phê, cảm nhận được ánh mắt của cô, buồn cười nói: “Nhìn anh có thể nhìn ra quần áo sao?”
“Cho ý kiến đi?”
“Em có phải phụ nữ không vậy?!”
“Không phải anh biết sao?”
Hàn Khải Uy buông cà phê xuống, nhận lấy tạp chí trên tay Tô Dương Dương, trực tiếp khép lại, nói: “Năm bộ quần áo đi làm, sáu bộ quần áo thoải mái.”
“Được.” Nhân viên bán hàng lên tiếng trả lời rồi đi mất.
Tô Dương Dương dựng thẳng ngón tay cái với Hàn Khải Uy: “Chủ tịch Hàn, anh thật là có tiền.”
“Vậy ôm đùi của cường hào cho chắc nhé.”
“Được thôi.” Tô Dương Dương cười híp mắt đáp lời.
Dáng vẻ thoải mái nói chuyện với nhau của hai người, khiến một đám nhân viên bán hàng xinh tươi như hoa ghen tị muốn chết.
Bọn họ từng thấy rất nhiều nam nữ còn tiền cùng nhau đến đây mua quần áo, tuổi gần giống, khí chất hợp nhau rất ít.
Càng đừng nói đến chuyện ngay từ đầu Hàn Khải Uy đã giới thiệu, Tô Dương Dương là vợ anh.