“Giờ tôi là trợ lý bác sĩ của chị Tô nên tạm thời không cần cô, cho dù sau này tôi không làm chức vụ này nữa, chị Tô cũng sẽ không cần cô!”
“Tiểu Yên, cô đừng nói móc tôi như thế, tôi cũng chỉ có ý tốt thôi.
Cô đừng xem lòng tốt của tôi thành lòng lang dạ thú.”
“Lòng tốt ư? Sao tôi không nhìn ra thế? Tôi nói cho cô biết, làm cấp dưới thì nên ra dáng người làm cấp dưới, lúc chị Tô gặp khó khăn, cô liền phủi mông rời đi, giờ chị Tô tốt lên rồi, cô lại mặt dày thấy sang bắt quàng làm họ.
Mọi món hời trên đời này đều bị cô chiếm hết rồi.”
Tô Dương Dương không quan tâm đến cuộc cãi vã của hai người, mà tiếp tục làm công việc trong tay mình.
Cô không có ý kiến gì về hành động của Tiểu Phương.
Còn Tiểu Yên, mặc dù bề ngoài trông cô ấy hơi ngây thơ, nhưng hành động luôn có chừng mực, sẽ không đặt mình vào thế khó xử.
Nếu giờ cô ra mặt ngăn cản Tiểu Yên, chỉ làm Tiểu Phương nghĩ rằng, cách làm của cô ta là đúng, như vậy sau này cô ta sẽ càng quá quắt hơn.
Lúc Tô Dương Dương đang bận rộn, điện thoại đặt trên bàn làm việc của cô bỗng sáng lên, là tin nhắn của Trình Nguyệt Như.
Trình Nguyệt Như: Trưa nay cô tới phân cục chúng tôi một chuyến.
Tô Dương Dương: Xảy ra chuyện gì thế?
Trình Nguyệt Như: Cô tới rồi biết.
Tô Dương Dương nhìn hai hàng chữ ngắn ngủi này, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
Buổi trưa, sau khi tan làm, Tô Dương Dương lái xe đến phân cục Trình Nguyệt Như làm việc.
Cô giải thích rõ tình huống và đăng ký với nhân viên bảo vệ xong thì có một bảo vệ ngồi lên xe, dẫn đường giúp cô.
Tiến vào phân cục rồi, Tô Dương Dương mới biết phân cục này có khu nhà pháp y riêng.
Đãi ngộ này rất khó nhận được ở nhiều phân cục cùng cấp khác.
Nhân viên bảo vệ nói: “Văn phòng của pháp y Trình nằm ở phòng thứ hai tầng ba, có lẽ giờ cô ấy đang thảo luận vụ án cùng đội trưởng Trương.”
“Cảm ơn.”
Tô Dương Dương chào tạm biệt với nhân viên bảo vệ xong thì đi thẳng lên lầu.
Lúc tới văn phòng Trình Nguyệt Như, quả nhiên nhìn thấy cô ấy đang thảo luận vụ án cùng Trương Dương.
Tô Dương Dương đợi một lát, lúc hai người tạm dừng cuộc thảo luận, cô mới gõ nhẹ lên cửa văn phòng.
Trình Nguyệt Như và Trương Dương cùng quay đầu nhìn.
Trình Nguyệt Như liếc nhìn thời gian trên máy tính: “Cô tới sớm hơn tôi nghĩ đấy, cô đã ăn gì chưa?”
“Tôi vẫn chưa kịp ăn gì.” Tô Dương Dương đáp.
“Tôi cũng nghĩ thế.” Trình Nguyệt Như quay đầu nhìn Trương Dương: “Đội trưởng Trương, phiền anh đặt cơm trưa giúp tôi và bác sĩ Tô mang lên đây được không?”
“Được, hai người cứ trò chuyện đi.” Trương Dương nói xong thì xoay người rời đi.
Đến khi không nghe thấy tiếng bước chân của Trương Dương nữa, Tô Dương Dương mới nói: “Tôi tưởng cô và đội trưởng Trương là vợ chồng.”
Trình Nguyệt Như nhìn cô cạn lời: “Sao cô lại nghĩ thế?”
“Trong mấy lần tôi gặp cô, chỉ có lúc chúng ta đi ăn trưa riêng với nhau, tôi mới không thấy cô ở cùng đội trưởng Trương.”
“Hóa ra là thế.
Vậy thì cô nghĩ sai rồi, đội trưởng Trương đã kết hôn rồi, với hoa khôi trong đội cảnh sát hình sự, phong tư anh dũng khí khái, nhìn rất có cảm tình.”
“Vậy thì trái tim vợ anh ấy cũng thật lớn, có thể để chồng mình ở cùng với cô mỗi ngày.”
“Cô ấy cũng ở bên tôi mỗi ngày mà.
Hơn nữa, tôi cũng kết hôn rồi, ba người đã kết hôn ở bên nhau thì có thể bắn ra tia lửa gì chứ.” Trình Nguyệt Như nói xong thì nhìn Tô Dương Dương mỉm cười: “Bác sĩ Tô, sao trước đây tôi không nhận ra, thật ra cô cũng nhiều chuyện đấy chứ.”
“Không phải, tôi chỉ tò mò về cuộc sống sinh hoạt của nữ pháp y, và đội trưởng đội cảnh sát hình sự thôi mà.”
“Cô đừng tò mò, người tiếp xúc với người chết và tội phạm mỗi ngày, nếu tam quan không đứng đắn, sớm muộn gì tâm lý cũng bị vặn vẹo, biến mình thành tội phạm.”
Tô Dương Dương ngạc nhiên: “Nghiêm trọng thế à?”
“Ừm.
Rất nhiều tên tội phạm đều có chủ đích, bọn họ dồn hết tài trí sự thông minh của mình để phạm tội, cũng không biết mạch não này phát triển thế nào.
Có lúc khi giải quyết xong vụ án, chúng tôi đều không khỏi khen ngợi về trình độ tỉ mỉ, cẩn thận trong lối tư duy của họ, thật sự rất lợi hại.”
Tô Dương Dương bỗng nổi lên hứng thú với nghề pháp y này: “Vậy mấy năm nay, có vụ án nào trong tay chị đi vào ngõ cụt không?”
“Chỉ có phân cục và phía cảnh sát trong tiểu thuyết và phim ảnh mới không có vụ án đi vào ngõ cụt, mỗi vụ án được phân cục thụ lý, có 50% khả năng phá án thành công đã cười thầm rồi.”
“Tỉ lệ phá án thấp thế ư?”
“Chị hai à, 50% không phải là thấp, phần lớn trong phân cục đều là 30-40% thôi.”
Tô Dương Dương cười nói: “Thật ngại quá, tôi không phải người trong ngành, hơi khó hiểu về tình huống thực tế.”
Hai người lại hàn huyên mấy câu, Trương Dương cầm hai hộp cơm đi vào: “Hai người ăn cơm đi.
Tôi đi ăn với vợ tôi đây.”
Trình Nguyệt Như nhận hai hộp cơm, rồi trêu ghẹo: “Anh có thể đừng khoe tình cảm trước mặt chị em chúng tôi được không? Nếu anh muốn khoe thì tới khoe với nhóm côn đồ trong đội hình sự đi, tôi bảo đảm sẽ đạt hiệu quả hơn.”
Trương Dương cười ha ha rời đi.
Tô Dương Dương và Trình Nguyệt Như nhanh chóng ăn xong, rồi đứng dậy đi dạo hành lang trước văn phòng để xuôi cơm.
Tô Dương Dương nói: “Tôi tưởng chỉ có tổng cục mới có tòa nhà pháp y riêng biệt chứ.”
“Mỗi phân cục đều có quy hoạch riêng, phân cục chúng tôi nổi tiếng với kỹ thuật pháp y, vì thế mà đãi ngộ và môi trường làm việc trong ngành cũng tốt hơn mấy phân cục khác.
Nói chung, mọi điều kiện trong phân cục chúng tôi đều là tốt nhất, chỉ đứng sau tổng cục thôi.” Trình Nguyệt Như nói giọng không cảm xúc.
“Cô chắc chắn không phải vì cô ở đây à?”
“Nhà tôi chưa nhàn rỗi đến thế.
Phép tắc và kỷ luật nhà tôi rất nghiêm, tôi có thể làm bất cứ điều gì, miễn không nguy hại đến xã hội, danh tiếng gia đình khi trưởng thành là được.
Huống hồ tôi làm việc cũng không tệ, đạt được thành tích tốt trong công việc nên bọn họ sẽ không vì tôi ở đây, mà cải tiến thêm thiết bị máy móc cho phân cục này đâu.”
Tô Dương Dương gật đầu: “Tôi nhận ra những hiểu biết của tôi về nhà quyền thế, khác hoàn toàn với những gì cô và Hàn Khải Uy bày ra.”
“Đương nhiên rồi.
Trước đây cô nghĩ rằng, nhà quyền thế là người viết kịch hoặc tác gia, nhưng nhà quyền thế thật sự sẽ không ngốc như thế, gia tộc càng có sự ảnh hưởng lớn, thì càng chú ý hành động của mình có ảnh hưởng gì với xã hội, với thế giới bên ngoài.
Chẳng hạn như, cô đã từng nghe qua câu làm giàu thất đức chưa?”
“Ừm.”
“Tại sao lại xuất hiện câu thành ngữ làm giàu thất đức như thế, mà không phải là làm nghèo thất đức?”
Tô Dương Dương im lặng nhìn Trình Nguyệt Như.
Trình Nguyệt Như nói: “Không phải vì nhiều người làm giàu thất đức mới có câu này.
Đầu tiên, định nghĩa thất đức là gì? Ai có thể đánh giá tiêu chuẩn hai từ này? Phần lớn người dân đều nghĩ rằng, người giàu nên cứu giúp người nghèo, người có tiền phải phân chia cho người ở vùng quê nghèo, để nhiều người có cuộc sống tốt hơn.
Xã hội hiện nay có rất nhiều cơ hội việc làm và giảm tỷ lệ thất nghiệp, để có chất lượng cuộc sống trung bình khá không quá khó.
Nhưng nhiều người lại không muốn như thế, mỗi ngày họ chỉ ăn uống ngủ nghỉ, rồi cảm thấy số phận mình xui xẻo, người có tiền cũng không tới cứu giúp người nghèo khổ như họ.
Nhưng thực tế, mỗi năm người có tiền đều xuất ra biết bao nhiêu tiền làm từ thiện, đóng thuế, chính là vì câu người có tiền là làm giàu thất đức này, mà nộp rất nhiều thuế, có vậy mới chống đỡ đất nước đi lên.
Thử hỏi có thành phố, nông thôn nào phát triển mà không cần tiền không, vậy những đồng tiền đó lấy từ ai? Còn không phải từ những người làm giàu thất đức trong lời bọn họ à?”.
Danh Sách Chương: