“Được.” Tiểu Yên lập tức đưa điện thoại tới: “Là gọi cho Tổng Giám đốc Tiểu Hạ sao ạ?”
Vẻ mặt vốn có chút lo lắng của Tô Dương Dương bị cách xưng hô của cô chọc cười: “Đúng.”
“Vậy chị gọi xong nhớ xóa nhật ký nhé, nếu không em sẽ không nhịn được gọi điện thoại quấy rầy đấy.”
Tô Dương Dương mỉm cười gọi vào số của Tiểu Bảo, chỉ nghe thấy một trận tiếng lộn xộn, liên tục gọi vài lần đều là như vậy.
Tô Dương Dương nhíu nhíu mày, trả điện thoại lại cho Tiểu Yên: “Đợi chủ nhiệm tìm tôi, em nói với ông ấy tôi đi ra ngoài một lát, trở về sẽ đi gặp ông ấy.”
“Chân của chị còn đang bị thương, muốn đi đâu chứ? Em đi giúp chị.”
“Không cần, đợi một lát em nói một tiếng với chủ nhiệm giúp tôi là được.”
Tô Dương Dương nói xong, khập khiễng đi ra ngoài.
Đi hơn mười mét, vết thương trên chân cô ngày cả rõ ràng, đau đớn cũng hơn lúc trước không ít.
Tô Dương Dương nghĩ đến Tiểu Bảo không gọi điện thoại được cho cô, lại ở trong một hoàn cảnh xa lạ, cô liền không nhịn được lo lắng.
Chỉ có thể một đường kéo cái chân bị thương đi đến dưới lầu khu nhà trọ công nhân viên chức.
Lúc đến dưới lầu, trong thời tiết đầu mùa đông cô lại đổ mồ hôi cả người.
Không ít bác sĩ vừa nghỉ trưa, nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt của Tô Dương Dương, nghi ngờ nói: “Bác sĩ Tô, cô làm sao vậy?”
“Không sao, tôi trở về nhà trọ xem thử.”
Khi hai người nói chuyện, có mấy bác sĩ đi xuống từ trên lầu.
“Không biết lầu bốn xảy ra chuyện gì, luôn nghe thấy tiếng thét chói tai của một đứa trẻ.”
“Tôi cũng có nghe thấy, hình như còn có tiếng đập vỡ đồ đạc, gõ cửa lại không có ai trả lời.”
Tô Dương Dương nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ, sắc mặt chợt thay đổi: “Bác sĩ Lý, tôi đi lên trước, chúng ta trò chuyện sau nhé.”
Tô Dương Dương nói xong, cũng không quay đầu lại chạy lên lầu, cố hết sức xem nhẹ vết thương trên chân mình.
Cách một cái hành lang, cô vẫn có thể nghe thé tiếng thét chói tai non nớt kia.
Tô Dương Dương run tay mở cửa.
Khi thấy tình cảnh trong nhà trọ, trong lòng đau như bị kim đâm.
Tiểu Bảo mặc quần áo mùa thu mỏng manh, chân nhỏ trần trụi trên sàn nhà tràn đầy mảnh vỡ.
Trên chân đã có vài nơi bị cắt, còn chảy máu.
Tiểu Bảo nghe thấy tiếng mở cửa ra, quay đầu lại.
Trên khuôn mặt trắng nõn, tinh xảo mọi khi lúc này xen lẫn vẻ hoảng sợ và uất ức, hoàn toàn không giống một đứa bé năm tuổi.
Tô Dương Dương giẫm lên những mảnh vỡ này, khập khiễng đi đến trước mặt Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo cảnh giác nhìn cô, sau đó lùi lại mấy bước.
Tô Dương Dương sợ chân nhỏ của cậu bé lại bị cắt, đưa tay dùng sức ôm lấy thân thể nhỏ của cậu bé, nhẹ giọng dỗ dành: “Cục cưng, xin lỗi. Điện thoại của dì bị người nhà bệnh nhân làm rơi vỡ, không thể nghe điện thoại của cháu. Cháu có sợ không?”
Động tác giãy dụa kịch liệt của Tiểu Bảo vì lời nói của cô mà dần dần dừng lại.
Tô Dương Dương ôm cậu bé lên trên giường, bắt đầu kiểm tra vết thương trên người cậu bé, phát hiện ngoài trên chân có vài miệng vết thương, trên tay trên lưng cũng có.
Cô lấy ra hòm thuốc loại nhỏ từ trong ngăn kéo đầu giường, nhanh chóng xử lý những miệng vết thương này cho cậu bé.
Tiểu Bảo nhìn động tác đi lại của Tô Dương Dương, đánh lên ipad mini một hàng chữ.
“Chân của dì làm sao vậy?”
Tô Dương Dương biết cậu bé thông minh, trưởng thành hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi rất nhiều, cũng không định giấu diếm cậu bé.
“Giữa trưa có gia đình của bệnh nhân gây chuyện, trong lúc xử lý dì bị thương, nhưng mà không có gì đáng ngại, cháu không cần lo lắng.”
Tiểu Bảo nhìn khuôn mặt mỉm cười của cô, tiếp tục đánh một hàng chữ lên ipad.
“Vì sao không cho ba cháu đến xử lý?”
“Cho ba cháu đánh người nhà của bệnh nhân một trận sao? Chuyện này không đơn giản như vậy, nhưng cũng không phức tạp, xử lý thích hợp là được rồi.” Tô Dương Dương cười nói.
Cầm lấy áo khoác nhỏ của cậu bé, lần lượt khoác lên cho cậu bé.
“Lát nữa dì còn phải làm việc, dì điện thoại cho ba cháu đến đây đón cháu trước có được không?”
“Vì sao?” Tiểu Bảo có chút căng thẳng đánh ra một hàng chữ như thế.
“Chân của cháu bị thương, nếu ở bệnh viện dễ bị nhiễm trùng. Hơn nữa, hôm nay dì không bảo vệ tốt cho cháu, cần nói một tiếng với ba cháu, tránh để ba cháu lo lắng.”
Tiểu Bảo cúi đầu, ngón tay nhỏ bé trượt trên ipad mini, viết: “Như vậy ba của cháu sẽ ghét dì.”
“Dì và ba cháu là người trưởng thành, sẽ không vì chuyện như vậy đã ghét dì.”
“Trước kia, ba cũng từng ghét một người phụ nữ như vậy.” Sau khi Tiểu Bảo viết xong hàng chữ này thì nhanh chóng xóa đi.
Tô Dương Dương cũng đã nhìn thấy.
Cô cười nói: “Chuyện của người lớn cháu không cần lo lắng, bây giờ dì ôm cháu đi xuống được không?”
Tiểu Bảo rầu rĩ gật gật đầu, ngoan ngoãn để cho cô ôm mình.
Tô Dương Dương ôm Tiểu Bảo đến văn phòng của mình, mới chợt nhớ ra vỗ vỗ trán mình.
Điện thoại của cô bị rơi vỡ rồi, cô trực tiếp dùng điện thoại của Tiểu Bảo gọi điện thoại cho Hàn Khải Uy là được, cần làm nhiều chuyện như thế sao?
Xem ra bị té hỏng không phải chân cô, mà là đầu.
Tô Dương Dương vừa đặt Tiểu Bảo lên giường khám bệnh, Tiểu Yên đã đi vào nói: “Chị Tô, chủ nhiệm gọi chị đi qua.”
Tô Dương Dương dặn dò Tiểu Bảo hai câu rồi rời đi.
Sau khi cô rời đi, Tiểu Bảo lấy ipad mini của mình ra, gửi cho Hàn Khải Uy một tin nhắn zalo.
Tiểu Bảo: Ba, hình như con không cẩn thận đào hố cho ba rồi.
Hàn Khải Uy: Thằng ranh con, con lại làm chuyện gì rồi?
Tiểu Bảo: Hôm nay, Tiểu Dương Dương bị người nhà của bệnh nhân bắt nạt, chân trẹo bị thương, điện thoại cũng bị người ta ném vỡ. Con không gọi điện thoại cho dì ấy được, còn làm ầm ĩ ở nhà trọ nhỏ trong bệnh viện của dì ấy một trận. Sau đó dì ấy bị thương còn chạy đến an ủi con, con đã tha thứ cho dì ấy rồi, sau đó không cẩn thận nói lúc trước ba cũng vì một người phụ nữ không chăm sóc tốt cho con mà ghét cô ta.
Sau một lúc lâu Hàn Khải Uy vẫn không có trả lời.
Tiểu Bảo lo lắng không yên nhìn ipad mini, ở trong lòng suy đoán lúc này ba đang trong tình trạng gì.
Vì thế, nhanh chóng đánh một hàng chữ lên ipad mini.
Tiểu Bảo: Nếu ba ghét dì ấy thì nói rõ với dì ấy. Đợi con trưởng thành rồi con sẽ cưới dì ấy!
Hàn Khải Uy: Cút đi! Tuổi còn nhỏ đã muốn đào góc tường của ba con!
Tiểu Bảo: Vậy ba định đối xử thế nào với dì ấy? Nếu ba dám bắt nạt dì ấy, không tốt với dì ấy, con sẽ ngày ngày chán ghét ba!
Hàn Khải Uy: Nói giống như bây giờ con không chán ghét ba vậy. Nhanh đi tìm nàng tiên Babala của con đi, đừng làm phiền ba!
Tiểu Bảo nhìn mấy chữ kia, cảm thấy IQ của mình bị sỉ nhục.
Nhanh chóng tắt ipad mini đi, chiến tranh lạnh với Hàn Khải Uy ở đầu bên kia.
Tô Dương Dương vốn cho rằng mình sẽ bị chủ nhiệm phun nước miếng đầy mặt, cộng thêm giáo dục tư tưởng một buổi chiều.
Không ngờ, sau khi chủ nhiệm hỏi đơn giản tình hình lúc giữa trưa một chút, chỉ bảo cô đi dưỡng thương.
Lúc Tô Dương Dương quay về phòng làm việc, phát hiện Hàn Khải Uy đã ở đó rồi.
Cô liếc mắt nhìn thoáng qua Tiểu Bảo, nghĩ hẳn là cậu nhóc này gửi tin nhắn cho Hàn Khải Uy.
Hàn Khải Uy nhìn cô gái nhỏ đi khập khiễng, hỏi: “Chân có bị thương nặng không?”
“Vẫn ổn, đi đường không thành vẫn đề. Anh dẫn Tiểu Bảo về trước đi, đề kháng của trẻ con khá yếu, ở bệnh viện lâu sẽ dễ bị bệnh.”
“Tối anh đến đón em, em đừng lái xe.”
“Được.”
Hàn Khải Uy cũng không nói gì nữa, ôm Tiểu Bảo rời khỏi.
Đôi mắt Tiểu Yên tràn đầy ánh sao nhìn về phía Hàn Khải Uy và Tiểu Bảo rời khỏi: “Chị Tô, em thật ghen tị với chị!”