Tiểu An ôm một đống hồ sơ bệnh án bước vào: “Chị Tô, hồ sơ bệnh án mà chị cần.”
“Để đó trước đi.”
Tô Dương Dương đang định nói tạm biệt với Tiểu Bảo, lại phát hiện cuộc gọi đã kết thúc.
Tiểu An nhìn vẻ mặt hơi ngơ ngác của Tô Dương Dương: “Sao vậy?”
“Không sao, hồ sơ bệnh án cứ để đó trước đi. Chị muốn đến phòng bệnh xem xét, nếu en không bận việc gì thì cứ đi với chị.”
“Dạ vâng.”
Tô Dương Dương và Tiểu An cùng đến phòng bệnh mà cô phụ trách, cẩn thận hỏi thăm tình hình bệnh nhân.
Tiểu An cẩn thận quan sát cách Tô Dương Dương trao đổi với người bệnh.
Cô phát hiện Tô Dương Dương mang đến cho người khác một cảm giác rất đặc biệt.
Cô đứng ở đó, khiến người ta vô cùng tin tưởng, nhưng lại không khiến người ta có cảm giác xa cách.
Khí chất trầm tĩnh, bình ổn, chuyên nghiệp này của Tô Dương Dương khiến cho dù là bác sĩ vài chục năm kinh nghiệm cũng không thể không bội phục.
Tiểu An thầm suy nghĩ, không biết một ngày nào đó cô có thể có loại khí chất khiến bệnh nhân yên tâm này không.
Sau khi Tô Dương Dương bước ra khỏi phòng bệnh, tức giận dùng bút gõ đầu Tiểu An: “Mơ màng cái gì vậy?”
Tiểu An lập tức mặt dày ôm lấy eo Tô Dương Dương, kêu lớn: “Chị Tô, chị nhất định phải nhận em làm đệ tử nha.”
“Biến đi, có đệ tử ngốc nghếch như em, chị sẽ chết sớm mười năm.”
“Không biến, trừ khi bị bước qua xác em.”
“Vì sao lúc đầu chị lại nhận em vào nhỉ?”
“Nhất định là vì em đáng yêu.”
Tô Dương Dương bị da mặt dày của Tiểu An làm cho sửng sốt một hồi: “Chị còn đang làm việc đó, cứ ở cạnh em thế này, chị sẽ không nhịn được mà phạm tội mất.”
Tiểu An cười hì hì buông Tô Dương Dương ra.
Tuy Tô Dương Dương nhìn có vẻ rất lạnh lùng, nhưng Tiểu An chưa bao giờ sợ Tô Dương Dương, thường đùa giỡn với cô.
Mặt lạnh và tim lạnh mang đến cho người ta cảm giác hoàn toàn không giống nhau.
Mà Tô Dương Dương là mặt lạnh.
“Chị Tô, chị có muốn hẹn gặp bác sĩ Dương không? Khoa phụ sản của các chị ấy ngày hôm qua có người gây chuyện, hình như là người nhà bệnh nhân, hôm nay chắc hẳn cũng bị chủ nhiệm của các chị ấy mắng không ít.”
“Em ít nói lại đi, còn sắp xếp chuyện sau giờ làm của chị nữa.” Tô Dương Dương không quay đầu lại nói.
Tiểu An bị mắng lại rất vui vẻ, nhảy chân sáo đi sửa sang tài liệu.
**
Quán cà phê.
Tô Dương Dương cầm chiếc thìa nhỏ tinh xảo, thỉnh thoảng khuấy ly cà phê trước mặt, nghe Diệp Nhạc Vân lải nhải phàn nàn.
“Dĩ Duyệt, tớ rất hâm mộ cậu. Nếu tớ có được khí chất như cậu, rất nhiều chuyện sẽ không phiền phức như vậy. Tớ vừa nhìn thấy dáng vẻ kích động của người nhà bệnh nhân thì đầu óc liền bối rối. Có đôi khi tớ cảm thấy tớ không hợp làm bác sĩ, tớ không trấn an được bệnh nhân.” Diệp Nhạc Vân nói với vẻ mặt hâm mộ.
“Đừng tự hạ thấp mình như vậy, kỹ năng chuyên môn của cậu cũng không kém, tính tình ôn hòa lại cẩn thận, không cần vì chút khó khăn mà nản lòng.”
“Cậu thật sự cho rằng như vậy?”
“Ừ, nếu trong bệnh viện đều là loại bác sĩ như tớ, bệnh nhân cũng không dám đến. Thời gian không còn sớm nữa, tớ đưa cậu vê, ngày mai cậu còn phải đi làm mà.”
“Còn cậu?”
“Mấy cuộc phẫu thuật của bệnh nhân tớ được sắp xếp vào tuần tới, nên cuối tuần này nghỉ ngơi một chút.”
“Hâm mộ cậu quá, bây giờ tớ không có cuối tuần nữa.”
“Lâu lâu tớ mới có một bữa cuối tuần đấy, bác sĩ trực nào cũng phải trải qua quá trình này mà.” Tô Dương Dương cười nói.
Diệp Nhạc Vân thấy trên mặt cô không có chút gì là không cam lòng hay oán hận, đột nhiên nói: “Dĩ Duyệt, mấy năm nay cậu có hối hận không?”
“Hối hận cái gì?”
“Hối hận năm đó nhường tấm vé đi du học nước ngoài cho Chu Tử Dương. Nếu xét kỹ thuật chuyên môn và trình độ thực tế của cậu, cậu đi du học, về nước sẽ liền trở thành bác sĩ Phó chủ nhiệm, không cần phải như bây giờ, làm một bác sĩ trực ban từng bước đi lên.”
Tay đang khuấy cà phê của Tô Dương Dương chợt ngừng lại: “Đi nước ngoài cũng không chắc có thể thăng tiến, không có thực lực thì làm sao mà thăng tiến được.”
“Người khác không có thực lực như thế, tớ tin. Nếu nói cậu không có, có đánh chết tớ tớ cũng không tin.”
“Cảm ơn em gái xinh đẹp đã xem trọng tớ như vậy, tớ sẽ tiếp tục cố gắng.” Tô Dương Dương cười híp mắt nói.
“Cậu thôi đi.”
“Tớ trời sinh đã hài hước vậy rồi.”
“Biến đi.”
“Haiz, tuy cậu đẹp, nhưng cũng đừng có thô lỗ như vậy được không?”
Diệp Nhạc Vân bất đắc dĩ liếc mắt, nói: “Không vòng vo với cậu nữa, Chu Tử Dương với Dạ Thiển cuối tuần này trở về, đám bạn học đều bàn tán rầm rộ, chuẩn bị tiệc chào mừng bọn họ. Cậu có đi hay không?”
“Cuối tuần ư? Cũng không chắc, nếu rảnh thì đi xem xem.”
“Hay là cậu đừng đi, rất người đang chờ để cười nhạo cậu đấy.”
Tô Dương Dương ngửa đầu uống cạn ly cà phê, cười với như không có gì: “Có thể cười nhạo thế nào chứ. Không phải là nhường tấm vé học bổng du học nước ngoài cho bạn trai, sau đó lại chi trả tiền sinh hoạt cho anh ta, cuối cùng bạn trai bị đất nước tư bản xã hội chủ nghĩa tẩy não trở thành một tên đàn ông phụ lòng, thẳng thừng đá bạn gái si tình là tôi đây thôi sao? Bao nhiêu chuyện, TV mỗi ngày đều chiếu.”
Diệp Nhạc Vân trừng to mắt nhìn Tô Dương Dương: “Cậu thật sự nghĩ vậy?”
“Nếu không thì nghĩ thế nào?” Tô Dương Dương kêu nhân viên phục vụ tính tiền, nhìn Diệp Nhạc Vân đang ngồi bất động, nói: “Đi thôi, bác sĩ Dương.”
Nói xong, Tô Dương Dương cầm túi đứng lên.
Còn chưa hoàn toàn đứng vững, chân cô liền bị người ôm lấy.
Tô Dương Dương sợ đến nhảy dựng, cúi đầu nhìn, phát hiện là Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo mặc một bộ đồ dài hình Cậu bé bọt biển, khuôn mặt nhỏ mềm đẹp đẽ đang ngẩng lên, vẻ mặt chờ mong mà nhìn Tô Dương Dương, trong đôi mắt đen sẫm lấp lánh tràn ngập vui mừng.
Loại vui mừng thuần khiết này rất dễ lây lan sang người khác.
Tô Dương Dương không tự chủ mà nở nụ cười thật tươi: “Cục cưng, chào buổi tối. Con đến cùng với người nhà à?”
Tiểu Bảo gật đầu.
Một đôi tay nhỏ ngắn ngủn ôm chặt chân Tô Dương Dương hơn, như thể sợ cô sẽ chạy trốn.
Diệp Nhạc Vân thấy Tiểu Bảo rất đáng yêu, cười nói: “Cục cưng nhỏ, chào con.”
Nói xong, Diệp Nhạc Vân vươn tay về phía Tiểu Bảo.
Nhưng mà Tiểu Bảo không thèm nhìn.
Tay Diệp Nhạc Vân dừng lại giữa không trung, hơi xấu hổ.
Tô Dương Dương giải thích: “Tình trạng của nó hơi đặc biệt.”
Sau đó, cô quay đầu hỏi Tiểu Bảo: “Con đi cùng quản gia hay là ba?”
Tiểu Bảo móc ra một tấm bảng nhỏ từ trong balô, viết lên một chữ.
Ba.
Trong đầu Tô Dương Dương lập tức hiện lên khuôn mặt lạnh lùng đến chết người của Hàn Khải Uy, niềm vui khi gặp Tiểu Bảo thoáng chốc mất sạch.
Tô Dương Dương suy nghĩ, nói: “Dì với bạn còn có chút chuyện, dì đưa con đến quầy phục vụ trước, con ở đó chờ ba con, được không?”
Tiểu Bảo nghe vậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn liền hiện vẻ buồn bã.
Cái miệng nhỏ phớt hồng cũng nhếch lên.
Dáng vẻ nhỏ nhắn trông có vẻ vô cùng đáng thương.
Tô Dương Dương thấy vậy, trong lòng chợt dâng lên cảm giác tội lỗi.
Trong lúc Tô Dương Dương đang không biết phải giải quyết với nhóc con này thế nào, chợt nghe được tiếng bước chân trần ổn vang lên sau lưng.
Âm thanh nhã nhặn của Hàn Khải Uy vang lên: “Tiểu Bảo, đừng làm phiền bác sĩ Tô nói chuyện với bạn.”
Hàn Khải Uy xuất hiện, liền khiến cho mọi ánh mắt trong quán cà phê đều tập trung trên người anh.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía anh, muốn biết cô gái nào may mắn như vậy, có thể được người đàn ông xuất sắc như Hàn Khải Uy ưu ái.
Tiểu Bảo nhìn thấy Hàn Khải Uy tới, lập tức giống như vật trang sức mà dán chặt vào chân Tô Dương Dương.
Tô Dương Dương lập tức trở nên vô cùng khó xử.