Một lúc sau, bỗng thấy ở bờ hồ đối diện có hai bóng dáng một lớn một nhỏ chạy tới.
Chính xác mà nói thì Hàn Khải Uy đang đi, Tiểu Bảo đang chạy.
Hai người mặc áo quần thể thao như nhau, trông rất ấm áp.
Hai người cũng nhìn thấy cô, Tiểu Bảo giơ cánh tay nhỏ bé lên, dùng sức vẫy về phía cô.
Tô Dương Dương cong môi, cũng giơ tay lên vẫy vẫy với cậu.
Tiểu Bảo mồ hôi đầm đìa chạy tới trước mặt Tô Dương Dương.
Ngay lúc cậu sắp đến trước mặt Tô Dương Dương, cô liền ngồi chồm hổm xuống.
Tiểu Bảo không chút nghĩ ngợi mà nhào vào trong ngực Tô Dương Dương.
Tô Dương Dương sờ đầu đầy mồ hôi của cậu: “Có mệt không nào?"
Tiểu Bảo lắc đầu một cái, muốn dùng gương mặt nhỏ của mình cà Tô Dương Dương.
Vừa chuẩn bị hành động, áo lót của cậu bị một bàn tay kéo lấy.
Hàn Khải Uy nắm cổ cậu, kéo cậu lùi về sau một bước: “Đi tắm trước, đừng làm cho áo quần mẹ bị bẩn."
Tiểu Bảo ai oán trợn mắt nhìn Hàn Khải Uy một cái, cũng không dám nhào vào người Tô Dương Dương nữa.
Tô Dương Dương bị cách xưng hô của Hàn Khải Uy làm cho giật mình.
Chỉ đơn giản và thô bạo như thế để cho Tiểu Bảo nhận cô làm mẹ, có thích hợp không?
Cô có chút không nhập vai được.
Sau khi Hàn Khải Uy nói xong, liền buông lỏng cổ áo của Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo nhanh chóng dùng sức hôn lên mặt Tô Dương Dương, sau đó chạy về phía biệt thự.
Hàn Khải Uy nhìn Tô Dương Dương: “Tối hôm qua ngủ ngon không?"
"Rất ngon. Trực tiếp để Tiểu Bảo gọi tôi là mẹ, có phải là nhanh quá rồi không?"
"Khả năng chấp nhận của nó không yếu như vậy." Hàn Khải Uy nói: “Trước mặt em, nó thật không giống như một đứa trẻ mắc chứng tự kỷ."
"Nếu như không thấy bộ dạng của nó ở chung cư, tôi cũng không tin." Tô Dương Dương vừa nói, điện thoại di động vang lên thông báo có tin nhắn.
Cô cầm lấy điện thoại ra xem một chút, phát hiện là tin nhắn báo biến động số dư của ngân hàng.
Cô nhìn một dãy số 0, đầu óc hơi mơ màng: “Thổ hào, anh làm thật à?"
"Hôm qua tôi giống như nói đùa lắm sao?"
"Tôi đây là bị tiền thu mua rồi sao?" Tô Dương Dương nhìn anh với gương mặt bối rối.
"Giá trị của em không chỉ có sáu trăm tỷ, đừng đánh giá thấp mình."
Tô Dương Dương trực tiếp cười ha ha, sau đó thì lớ ngớ nhìn dãy số đó, cảm giác một chút gì cũng không có bỗng nhiên giàu rồi.
Lúc trước cô còn thỉnh thoảng ảo tưởng mua vé số rồi trúng mấy mươi tỷ gì đó, cô sẽ lập tức từ chức, mua nhà mua xe, ngày nào cũng đi du lịch, mua cho ba mẹ những món đồ xa xỉ mà họ muốn nhưng không mua nổi.
Bây giờ trong tài khoản cô trực tiếp có thêm sáu trăm tỷ, cô thế mà lại chỉ cảm thấy trái tim đập rộn lên.
Xem ra cảm giác một khi người dân nghèo biến thành người giàu có, cũng không hề đẹp đẽ như trong tưởng tượng.
Hàn Khải Uy nhìn gương mặt đầy mờ mịt của cô, nói: “Trong đoạn hôn nhân này, vị trí của tôi và em là như nhau, tôi sẽ đối xử với ba mẹ em như một người chồng bình thường."
"Tôi cảm giác tôi kiếm lời quá rồi." Tô Dương Dương trả lời.
Có thể cô thật sự không dám làm như Hàn Khải Uy nói.
Hàn Khải Uy là một người đàn ông rất hấp dẫn, cô sợ thời gian chung sống lâu, cô sẽ không không chế được trái tim của mình mà yêu anh.
Mà cô tin chắc rằng, trong lòng Hàn Khải Uy cất chứa một người.
Tô Dương Dương không muốn cân nhắc vấn đề có không thế này, liền hỏi: “Dựa theo tình hình của Tiểu Bảo, anh có kế hoạch gì không? Trước mắt thì bác sĩ chuyên trách của nó nói thế nào? Cần người nhà chúng ta phối hợp những gì?"
"Sau khi Tiểu Bảo bị tự kỷ thì không thể chịu đựng ở nơi có nhiều người, chỉ cần nhiều người, nó sẽ trở nên cáu kỉnh. Trước đó bác sĩ đề nghị chữa trị bảo thủ, nhưng sau khi Tiểu Bảo gặp em, lại đề nghị tăng cường tương tác giữa ba mẹ và con cái. Nếu như tạm thời em không thích ứng được chuyện trong cuộc sống có thêm một đứa trẻ, em có thể ở bên này trước, tôi và Tiểu Bảo về biệt thự ban đầu ở."
Bây giờ Tô Dương Dương mới hiểu được nguyên nhân mà hôm qua không thấy Tiểu Bảo xuất hiện trong hôn lễ, trả lời: “Tôi không có vấn đề gì. Chỉ là tôi chưa từng chăm sóc trẻ con, lúc đầu có thể có chuyện, anh và mẹ anh có thể tiếp thu chứ?"
"Lần trước em đã làm rất tốt rồi. Nó cũng không giống như những đứa bé bình thường mà chuyện gì cũng cần giúp nó làm, đừng để nó đứng đợi một mình ở nơi xa lạ là được."
"Biết rồi."
"Chờ kì nghỉ kết thúc, bác sĩ chuyên trách của Tiểu Bảo sẽ tới, lúc đó em sẽ hiểu hơn về tình hình của thằng bé."
"Được."
Hai người trò chuyện tới đây, đề tài bỗng kì lạ là không thể tiếp tục thêm nữa.
Tô Dương Dương hơi lúng túng, may mắn lúc này Tiểu Bảo tắm xong rồi.
Cậu lật đật chạy tới, đặt bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của mình vào trong tay Tô Dương Dương.
Tô Dương Dương nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của cậu, cười một tiếng với cậu.
Tiểu Bảo cũng nở một nụ cười xán lạn với cô, cầm máy tính bảng nhỏ của cậu ra, viết: “Mẹ, mẹ thích nơi này không?"
"Thích chứ. Con thì sao?"
"Con cũng thích."
Tô Dương Dương cười sờ lên mái tóc mềm mại của cậu: “Chúng ta đi dạo quanh đây được không?"
"Được. Con dẫn mẹ đi." Tiểu Bảo phấn khởi viết.
"Ừ."
Hàn Khải Uy nhìn một lớn một nhỏ hào hứng tràn trề đi xa, phát hiện anh hoàn toàn bị hai người này quên mất.
Trong mắt Hàn Khải Uy thoáng hiện một tia thâm trầm.
Ban đầu kết hôn với Tô Dương Dương là vì sức hấp dẫn của cô đối với Tiểu Bảo, trước mặt cô Tiểu Bảo hoàn toàn giống như một đứa bé khôn khéo bình thường.
Đây là điều mà những người phụ nữ khác cũng không thay thế được.
Anh để người khác âm thầm làm giấy đăng kí kết hôn của anh và Tô Dương Dương, bất quá cũng chỉ vì chuyện này.
Lúc anh nói chuyện này với ba mẹ, vốn tưởng rằng sẽ bị hai người cực lực phản đối.
Không ngờ rằng, bọn họ chỉ nhìn lí lịch và gia đình của Tô Dương Dương rồi cũng đồng ý.
Lí do của họ rất đơn giản, Tô Dương Dương có một gia đình nguyên vẹn và hạnh phúc, đã cứu Tiểu Bảo, người như vậy có thể bước vào của nhà họ Hàn của họ.
Vì thế, hai người họ có một hồi hôn lễ long trọng.
Trước khi biết Tô Dương Dương, mẹ anh không ít lần xem xét những cô gái vừa tuổi cùng tầng lớp, nhưng đều bị ba anh bác bỏ.
Còn anh đối với người, đối với sự việc cũng rất lạnh nhạt, chẳng có gì gọi là nhiệt tình.
Để cho anh cảm thấy không giống, chỉ có anh cả của anh.
Anh cả của anh lớn hơn anh năm tuổi, từ nhỏ đến lớn chuyện gì cũng nhường anh, suốt quá trình trưởng thành đều là anh cả nhường cho anh.
Biết anh không có hứng thú gì với công ty, với sự nghiệp gia tộc, anh cả liền tiếp nhận tập đoàn Hàn thị, để cho anh sống cuộc sống như tính cách của mình, nhưng lại đặt 51% cổ phần của tập đoàn Hàn thị trên danh nghĩa của anh.
Cổ phần của ba người gồm anh cả và ba mẹ hợp lại thì chiếm 49% còn lại.
Bọn họ giải thích rất đơn giản, để cho anh sống cuộc sống mà anh muốn.
Anh thích thể thao mạo hiểm, cái gì nguy hiểm thì chơi cái đó.
Nhiều lần suýt nữa bỏ mạng, nhưng anh vẫn chơi không biết mệt.
Cho đến khi anh cả và chị dâu xảy ra tai nạn xe cộ, anh về nhà xử lí tang sự của họ, tiếp nhận công ty, phụ trách chăm sóc Tiểu Bảo, anh mới hiểu được rằng, trước kia anh có bao nhiêu tùy hứng làm bậy, tất cả đều là người nhà cưng chiều anh.
Những ngày đó đúng là khoảng thời gian u ám nhất trong sinh mạng của anh.
Ưu Hạnh Mai cũng chia tay anh ngay lúc đó.
Ngược lại thì anh cũng không yêu Ưu Hạnh Mai nhiều thế nào, chỉ là không chán ghét cô ta mà thôi.
Cái mà bọn họ gọi là qua lại ấy, cũng không tính là sự qua lại giữa bạn bè trai gái bình thường, chỉ là thỉnh thoảng gặp mặt, ăn cơm, xem phim, số lần tiếp xúc thân mật cũng ít, cơ bản cũng chỉ nắm tay rồi ôm một chút, hôn cũng rất ít.
Chủ yếu là anh cảm thấy hôn rất buồn nôn.