- Cháu gái, bà Trịnh đâu rồi?
- Dạ bà ấy đi mua sắp rồi ạ.
Đường Thy nói nhẹ nhàng. Rồi bà Bích đứng dậy nói:
- Cháu nói với bà ấy là con gái bác ở đây vài ngày nhé! Mấy bữa nữa bọn cháu nghỉ nên nó qua đây chơi. Nhắn cho bác nhé!
Rồi bà ta đi, Đường Thy cúi đầu tiễn khách. Sau khi mẹ đi, Bích Kiều liền ra vẻ chảnh thường ngày của mình. Nói:
- Vỹ Kỳ đâu?
- Cậu ấy đang đọc sách.
Bích Kiều nghe xong liền chạy lên phòng của Vỹ Kỳ. Cô định mở cửa thì Đường Thy ngăn lại.
- Không được, trong lúc Vỹ Kỳ đọc sách không ai được vào đây!
Bích Kiều nghe cười nhếch,
- Tao thích thì tao vào, mày đừng có mà ngăn cản.
Rồi Bích Kiều xô Đường Thy ra, mở cửa và nói to:
- Vỹ Kỳ ơi, em đến đây!
Cú nói to này làm cho Vỹ Kỳ giật mình. Vỹ Kỳ bắt đầu nhăn mặt nói:
- Có thấy tôi đang làm gì không hả?
Bích Kiều nghe mà sợ, nói:
- Em... Em xin lỗi.
Vỹ Kỳ cho qua loa chuyện này rồi nhìn Đường Thy đang ngồi dưới đất, cậu liền lấy tay của mình kéo cô lên, và trước mặt của Bích Kiều. Cậu phẩy phẩy tay gọi Đường Thy:
- Vào đây.
Rầm
Chiếc cửa đóng trước mặt của Bích Kiều. Làm cho cô giận dữ, bước xuống lầu.
Tại phòng Vỹ Kỳ,
- Nè, tự sơ cứu đi.
Vỹ Kỳ đưa cho Đường Thy một hộp đựng đồ sơ cứu dự phòng.
Trong lúc cô băng vết thương lại, Vỹ Kỳ nói:
- Món ăn tôi gọi đâu?
- Ý chết tui quên.
Đường Thy nhanh chóng chạy xuống bếp tiếp tục làm món cho Vỹ Kỳ.