- Em đừng nói cho ai nhé!
Vỹ Kỳ cười nhếch lên theo kiểu khinh bỉ,
- Vỹ Kỳ, cuối cùng... Cũng tìm ra cậu rồi.
Đường Thy chạy lại trước mặt của Bá Phong và Vỹ Kỳ có vẻ mệt. Nói rất gấp.
- Bà Trịnh kêu cậu xuống nhà kìa!
- Ờ, được.
Nói xong, Vỹ Kỳ liền nhéo nhẹ Bá Phong. Cậu hiểu ý nên liền đứng trước Đường Thy nói:
- Anh... Anh xin lỗi nhé!
Đường Thy ngây người ra khi nghe lời xin lỗi ấy. Cô cười tươi và nói:
- Không sao đâu mà! Đi thôi!
Cô liền kéo Vỹ Kỳ chạy xuống, Bá Phong cũng đi theo.
Còn Bích Kiều, người như hóa đá. Nắm tay, nắm tay, hai bàn tay của bọn họ đan xen nhau. Nước mắt từ từ, từ từ lăn trên hàng mi bên trái xuống nhẹ nhàng.
- Được.
Tút tút tút...
Bích Kiều lấy điện thoại gọi cho A Linh.
- A Linh hả? Gặp nhau quán cũ nhé!
Cô cúp máy rồi đi vào phòng sếp đồ.
Tại phòng khách,
- Vỹ Kỳ, con đi đâu vậy? Không phải ngày mai là con đi học lại rồi sao?
Bà Trịnh nhắc nhở Vỹ Kỳ và Đường Thy. Nghe xong, cả hai cô cậu liền quay lại, định bước đi thì thấy Bích Kiều kéo chiếc va li.
- Tiểu Kiều, cháu đi đâu vây.- Ông Trịnh nói.
Cô cười đau đớn trả lời:
- Mai đi học, cháu phải về. Chào cả nhà.
Rồi cô kéo chiếc va li, nặng trĩu dần dần bước ra khỏi cổng.
Vỹ Kỳ nhàm chán kéo Đường Thy lên phòng để thoát khỏi không khí dối trá ấy.
Mười một giờ rưỡi tối hôm đó,
- Nhậu đê!
Bích Kiều ngồi chung với A Linh và Vũ Trương ngoài một quán nhậu ở vỉa hè. Lúc bấy giờ cô đã uống quá chén, nên có hơi say xỉn.
- Bích Kiều à, cậu say rồi đó, trời tối nữa, về thôi.
A Linh nhắc nhở Bích Kiều.
- Gì? Tối đâu mà tối, say đâu mà say. Bậy.
Hức...