Ngày thường gia đình anh cũng rất bận, nên lúc chia xa đi cả nhà cũng không đến mức không nỡ rời.
Trương Huệ Anh nhồi đầy một túi hoa quả cho Lâm Giác Hiểu, cô càm ràm: “Ngày trước con chẳng chịu ăn hoa quả, gọt vỏ, cắt miếng, đưa tới hẳn trước mặt rồi con cũng không ăn, ở một mình thì sẽ thế nào hả?”
Cô nhìn Chu Kính Dã đang đứng bên cạnh, hai mắt tỏa sáng: “Kính Dã, để ý Giác Hiểu giúp cô nhé? Phải để nó ngày nào cũng ăn một ít hoa quả mới được.”
“Mẹ…” Anh nhận lấy túi hoa quả mà Trương Huệ Anh đưa, chẳng biết phải làm sao: “Mẹ bảo Kính Dã để ý con làm gì, em ấy còn đang bận học.”
Túi ni-lông trên tay Lâm Giác Hiểu nặng trĩu, có lẽ cũng phải đến mấy cân, bên trong là đủ loại trái cây.
Anh thở dài: “Nhiều thế này, hai đứa bọn con ăn hết thế nào được…”
“Thì con ăn nhiều lên.” Trương Huệ Anh vẫy tay tạm biệt hai người, lại dặn dò: “Ngày nào cũng phải ăn, nhớ chưa hả.”
Lâm Giác Hiểu luôn miệng: “Nhớ rồi ạ nhớ rồi ạ.”
Anh vừa lên xe là đặt túi hoa quả ra ghế sau, thái độ phản nghịch hiếm thấy. Chu Kính Dã thấy vậy, cũng không nói gì.
Lâm Giác Hiểu vừa khởi động xe đã nhận được một cuộc điện thoại – Giang Miểu Miểu gọi.
“Giác Hiểu, có nhớ lần trước chị trực ban giúp cậu không?”
Lâm Giác Hiểu nói “vâng”, đi guốc trong bụng chị: “Sao thế, cần em giúp gì à?”
“Ừ ừ ừ!” Giang Miểu Miểu vội thúc giục, “Có người hẹn chị đi xem phim, cậu mau tới đây!”
“Được rồi, đợi em nửa tiếng.”
Lâm Giác Hiểu nhìn Chu Kính Dã đang ngồi bên ghế phó lái, bây giờ đưa cậu về trường không kịp nữa rồi, anh do dự: “Hay là em cũng đi bệnh viện với anh?”
Chu Kính Dã ngơ ngác: “Được ạ?”
“Được chứ.” Lâm Giác Hiểu nói, “Đưa người nhà đi cùng thôi mà, không sao cả.”
Chu Kính Dã gật đầu: “Vâng ạ.”
Lâm Giác Hiểu nói nửa tiếng là đúng nửa tiếng, lúc này xe đã đỗ ngoài cổng bệnh viện.
Anh xuống xe trước, Chu Kính Dã xuống sau anh, còn tiện tay cầm theo túi hoa quả. Anh nghĩ cậu muốn ăn nên không hỏi thêm.
Đây là lần đầu tiên Chu Kính Dã tới nơi Lâm Giác Hiểu làm việc, cũng là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một bệnh viện thú y đạt chuẩn.
Bệnh viện gồm ba tòa nhà, trên cửa phòng treo một tấm bảng nhỏ có đám chó mèo được vẽ bằng tay.
Khi mở cửa sẽ thấy một hàng ghế sô-pha dành cho khách mang thú cưng tới ngồi đợi, nhưng hiện tại thì chưa có ai. Ngoài hàng ghế ra thì còn một quầy lễ tân.
“Bác sĩ Lâm?” Chị gái ở quầy lễ tân ngạc nhiên nhìn anh, “Sao cậu đã tới rồi?”
Lâm Giác Hiểu: “Ừ, tới trực thay chị Giang.”
Chị gái tò mò nhìn Chu Kính Dã mấy lần, không nhịn được mà hỏi: “Đây là?”
“Em trai tôi.” Lâm Giác Hiểu mỉm cười với chị, “Có việc, nên đưa em ấy đi cùng.”
Chị gái đã hiểu, gật đầu.
Lâm Giác Hiểu dẫn Chu Kính Dã tới phòng chuẩn đoán, khoác áo blouse lên, vừa bước vào đã thấy chị Giang đã sớm chực chờ để tan làm.
Lâm Giác Hiểu nhìn quanh, hỏi: “Bác sĩ Trần đâu?”
“Anh ấy đi từ đời nào.” Giang Miểu Miểu vội vàng cởi áo choàng, chị nhìn thấy Chu Kính Dã nhưng chẳng có thời gian để chào hỏi cậu, chỉ khoát tay: “Bai bai em giai.”
“Ầm.”
Chị đá cửa phòng, chạy mất.
Chu Kính Dã ngồi trên ghế trống kế bên cạnh Lâm Giác Hiểu, do dự, rồi tự chỉ chính mình: “Em giai là em ạ?”
Lâm Giác Hiểu đáp lời, vừa xếp lại ống bút trên bàn vừa cười nói: “Chị ấy hơn em tám tuổi, không gọi là ’em giai’ thì gọi thế nào?”
Anh ngẩng đầu nhìn cậu, tủm tỉm: “Em giai.”
Chu Kính Dã còn định nói thêm, nhưng chuông cửa đã reo, biểu cảm trêu chọc trên gương mặt Lâm Giác Hiểu đã trở nên nghiêm túc hơn.
Có người tới.
Chu Kính Dã ngồi với Lâm Giác Hiểu tới nửa đêm, cậu không cảm thấy buồn chán, mà lại thấy cũng khá thú vị.
Đêm càng lúc càng khuya, mãi tới lúc này Lâm Giác Hiểu mới có thời gian rảnh rỗi để uống một ngụm nước.
Chu Kính Dã thấy vậy, cậu đứng dậy, ra ngoài rót một cốc nước ấm rồi quay lại: “Uống nước ấm đi, cốc của anh chắc đã lạnh rồi.”
Đôi ngọa tàm ở mí mắt Lâm Giác Hiểu lại hiện lên một lần nữa, anh nhấp một ngụm nước cho ấm giọng.
Bỗng Chu Kính Dã lấy ra một quả táo, chắc khi lấy nước cậu tiện tay cầm theo luôn. Táo không bôi sáp nên màu sắc có phần ảm đạm, nhưng hiện giờ nó đang phản chiếu ánh đỏ căng mọng sau lớp nước.
Tay trái cậu cầm quả táo, tay phải cầm con dao vừa mượn được từ quầy lễ tân, cậu cúi đầu chăm chú gọt vỏ.
Táo mà Chu Kính Dã gọt xong rất hoàn mỹ, không bị gồ ghề khấp khểnh, vỏ táo liền thành một dải dài, không bị đứt quãng.
Lâm Giác Hiểu xem cậu gọt táo, bật thốt khen: “Em gọt hay quá vậy!”
Chu Kính Dã đã gọt táo xong, nhưng không như Lâm Giác Hiểu nghĩ, cậu không ăn, mà đưa quả táo đã gọt vỏ đó ra trước mặt Lâm Giác Hiểu: “Cho anh.”
“Anh không ăn,” anh lắc đầu theo phản xạ, sau mới sực nhớ, “Mẹ bảo em để ý anh ăn hoa quả, em để ý thật đấy à?”
Chu Kính Dã không nói gì, cậu cố chấp giơ quả táo ra trước mặt Lâm Giác Hiểu.
Hai bên cự nự không được mấy giây, cuối cùng Lâm Giác Hiểu đành thỏa hiệp, anh cầm lấy quả táo, cắn lấy một miếng nghe giòn tan.
“Anh…” Chu Kính Dã nhìn anh gặm táo, chợt nhỏ giọng hỏi, “Vì sao anh lại muốn làm bác sĩ thú y?”
Lâm Giác Hiểu cắn đến miếng táo cuối cùng, nghiêng đầu đáp: “Chắc là thích động vật chăng, anh cũng hay được động vật quý, em biết Bình Bình mà nhỉ?”
Ánh mắt anh dịu dàng hơn: “Nó gần như là lớn lên cùng anh, em cũng thấy lông trên mặt nó rồi đấy.”
“Lông trên mặt Golden chuyển bạc, cũng có nghĩa là nó đã lớn tuổi rồi. Cũng vì nó mà anh mới muốn làm bác sĩ thú y.”
Giọng Lâm Giác Hiểu ôn hòa: “Có lẽ Bình Bình sẽ chẳng bên anh được bao lâu nữa, nhưng nó đã rất may mắn rồi, chí ít là nó chưa từng mắc bệnh gì.”
“Động vật cũng giống như con người, chúng cũng sẽ mắc bệnh,” anh nói. “Động kinh, tiểu đường, bệnh về tim mạch… Anh muốn giúp chúng có thể ở bên chủ nhân lâu hơn, vì thế mà rất tình nguyện gánh vác trách nhiệm này.”
Chu Kính Dã ngồi bên, nghiêm túc lắng nghe từng câu từng chữ anh nói, cậu chậm chạp chớp mắt, sau cùng chỉ nói “em hiểu rồi”.
*
Chu Kính Dã chỉ có thể ở nhà một tối, sáng hôm sau cậu phải quay về trường. Cậu không có ý định làm phiền Lâm Giác Hiểu nên đã dậy từ rất sớm để đánh răng rửa mặt, sau đó lặng lẽ bắt xe buýt về trường.
Trước khi đi còn mua đồ ăn sáng cho Lâm Giác Hiểu.
Lâm Giác Hiểu bảo muốn tiễn cậu, song tỉnh dậy lại thấy mình ngủ quên mất, anh hoảng hốt gọi điện cho Chu Kính Dã: “Kính Dã! Em đến trường chưa?”
“Em đến trường rồi.” Cậu vừa bước qua cổng trường, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai, cậu kéo sụp mũ xuống, che đi ánh nắng chói mắt, “Em mua đồ ăn sáng cho anh, để ở trên bàn.”
Lâm Giác Hiểu hơi ngại, chỉ “ồ” lấy một tiếng. Anh xoa mắt, nói: “Vậy em học đi nhé, anh cũng chuẩn bị đi làm đây.”
Dục Quân lấy chủ nhật làm ngày thi, thi từ sáng đến tối sáu môn liên tiếp, đủ khiến cho tinh thần của học sinh rệu rã.
Chu Kính Dã phát hiện ra một vấn đề chí mạng – bài nào cậu cũng không biết làm, vì thế lại càng khó chịu.
Hết giờ học tối, cậu về ký túc cùng Lý Hoan.
Mùi thuốc lá còn nồng hơn cả lần trước cậu ngửi, trong phòng ngoài Đổng Nhạc Thánh và Tống Từ ra, còn có đám học sinh nam khác cũng ngồi bên giường châm điếu phì phèo. Trong đám đó có đứa còn chưa nắm được tình hình, cậu ta thấy Chu Kính Dã với Lý Hoan lại gần, bèn vứt điếu thuốc xuống chân hai người rồi nói: “Chú mày, làm điếu không?”
Chu Kính Dã lấy tay che mũi, mùi thuốc lá vẫn cứ xuyên qua kẽ tay mà xộc vào, cậu không biểu cảm nhìn Đổng Nhạc Thánh: “Tôi đã bảo là đừng hút thuốc trong phòng rồi mà?”
Đổng Nhạc Thánh không muốn mất thể diện trước mặt bạn bè, cậu ta uể oải đứng dậy, rít một hơi thuốc, tiến đến trước mặt Chu Kính Dã rồi thả khói vào mặt cậu.
Cậu ta còn chưa kịp làm gì khác, mảng tóc phía sau gáy đã bị Chu Kính Dã túm chặt lấy giật mạnh ra sau.
Da đầu nhói đau như bị xé rách, Đổng Nhạc Thánh lùi lại mấy bước, tàn thuốc rụng trúng tay cậu ta, nóng như thiêu như đốt.
“Vãi *beep*!” Đổng Nhạc Thánh vội vứt đầu lọc, chửi bậy, “Mẹ kiếp mày bị điên à?”
Chu Kính Dã không buồn nhíu mày, chỉ lặp lại: “Không hút thuốc trong phòng.”
Đổng Nhạc Thánh bị bẽ mặt, cậu ta đẩy vai Chu Kính Dã, trút giận: “Tao cứ hút đấy thì làm sao, mày nhìn lại bản thân mày đi.”
Cậu ta trợn trắng mắt nhìn Chu Kính Dã, chửi: “Thằng chết mẹ.”