Trước ngày trở lại trường, cậu đã dành ít thời gian đi cắt tóc, tìm đại một quán cắt tóc ở dưới nhà, anh thợ cắt tóc cũng không nương tay, lần này cắt tóc còn ngắn hơn cả đợt trước.
Vì thế khi cậu nhướn mày không khỏi khiến người khác cảm thấy rợn người.
Chu Kính Dã đặt tập đề trên tay sang một bên, cất giọng đều đều hỏi: “Rồi sao?”
Thật lòng mà nói, cậu không sợ Lương Tuấn Minh đăng tải công khai video ấy, cậu không quan tâm lời đồn, hồi đó chuyển trường là do quá nhiều sự việc chồng chất lên nhau, khiến cậu bực mình nên mới chuyển trường mà thôi, chưa kể hiện tại cậu lớp 12 rồi, mọi sự tập trung chú ý đều đặt ở việc học, cơ bản là sẽ không quan tâm người khác bàn tán gì sau lưng.
Kể cả khi Lương Tuấn Minh đăng video đó lên, nhà trường cũng sẽ không vì lý do này mà buộc cậu thôi học, cùng lắm thì bạn học xung quanh sẽ xa lánh cậu.
Nhưng Chu Kính Dã vốn chẳng phải học sinh nội trú, ở trường chỉ khá thân với Lý Hoan, số lần nói chuyện với người khác thậm chí chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Vì thế nên Lương Tuấn Minh có đăng video hay không thì cũng không đe doạ được cậu, cũng chẳng thể tạo thành đợt sóng nào trong cuộc sống phẳng lặng hiện tại của cậu.
Lương Tuấn Minh vẫn cười thân thiện, cứ như cậu ta thật sự vốn là bạn tốt của Chu Kính Dã: “Chúng ta nói chuyện chút nhé?”
Chu Kính Dã không sợ, cũng không chột dạ, nhưng cậu vẫn đứng dậy.
Ghế kéo lê trên nền nhà tạo thành âm thanh đinh tai ngắn ngủi, dù vậy cậu vẫn hơi dè chừng, cậu chỉ lo một người biết chuyện.
Cậu sợ Lâm Giác Hiểu biết.
Có lẽ là vì không khí giữa hai người quá gay gắt, Lý Hoan ngồi bên cạnh không dám chen lời, chờ khi Chu Kính Dã đi ngang qua, cậu mới níu Chu Kính Dã lại.
Lương Tuấn Minh ra ngoài trước, Lý Hoan kéo Chu Kính Dã lại, vừa lo lắng vừa cẩn thận dặn dò: “Cậu đừng đánh nhau nhé!”
Biểu cảm hiện tại của Chu Kính Dã khiến cậu phát run, giống hệt với lần Chu Kính Dã không nói không rằng đã đánh Đổng Nhạc Thánh.
Chu Kính Dã cúi đầu, ngạc nhiên nhìn Lý Hoan, mở miệng đáp: “Tôi không đánh nhau.”
Chu Kính Dã đã hứa với Lâm Giác Hiểu sẽ không gây sự, cậu sẽ không gây sự.
Hàng lang trường học khá đông người, Lương Tuấn Minh đi về phía cuối hành lang, Chu Kính Dã gọi cậu ta lại: “Đứng đây nói.”
Cậu đứng rất xa Lương Tuấn Minh, dường như còn đang mất kiên nhẫn, thấy Lương Tuấn Minh quay đầu, đầu mày Chu Kính Dã hơi nhíu lại.
Cậu khó chịu với ánh mắt của Lương Tuấn Minh, cứ như cậu ta muốn dùng ánh mắt bám riết lấy cơ thể cậu.
Chu Kính Dã thấy cậu ta chỉ nhìn mà không nói chuyện, định quay lưng về lại lớp học.
“Chu Kính Dã!”
Lương Tuấn Minh gọi cậu.
Chu Kính Dã dừng bước, chỉ hơi nghiêng đầu xuống, lời ít ý nhiều: “Nói.”
Lương Tuấn Minh nhìn cậu chăm chú, chợt nhoẻn miệng cười, cười đến là thân thiện, thậm chí còn có chiều lấy lòng: “Tớ sẽ không đăng video lên đâu, cậu yên tâm.”
“Tuỳ cậu.” Chu Kính Dã không dao động đáp. “Cậu muốn đăng thì đăng, không đăng thì không đăng.”
Nếu đăng lên chắc Lâm Giác Hiểu sẽ biết, Lâm Giác Hiểu biết rồi cậu sẽ không phải lo lắng làm sao để nói chuyện giới tính của mình cho anh, nhưng có vẻ cũng hơi phiền phức.
Dù sao thì cậu cũng chưa có gì để chắc chắn, chưa có gì để chắc chắn rằng anh sẽ vẫn cho cậu ở lại.
Nhưng mà Lâm Giác Hiểu biết rồi thì cậu cũng không cần phải giấu nữa.
Lương Tuấn Minh cứ như không nghe được ngữ điệu xa cách của cậu, cậu ta vẫn tiến lên vài bước, thu ngắn khoảng cách giữa hai người lại.
Cậu ta ngẩng đầu nhìn Chu Kính Dã: “Tụi mình có thể làm bạn không?”
“Không thể.” Chu Kính Dã không hề do dự từ chối. “Nói xong chưa?”
Lương Tuấn Minh chợt im lặng, Chu Kính Dã không biểu cảm tiếp tục về lớp, kéo ghế ra ngồi xuống.
Cậu không quan tâm Lương Tuấn Minh có mục đích gì, cũng không quan tâm vì sao cậu ta lại chuyển trường, cậu chỉ quan tâm Lương Tuấn Minh có định làm phiền cậu hay không.
Chuông vào lớp đã reo, Lương Tuấn Minh mặc đồng phục xanh đen mới từ ngoài vào bước vào, cậu ta ngồi trước Chu Kính Dã, Chu Kính Dã vừa ngẩng lên đã nhìn thấy phần sau gáy của cậu ta.
Nhưng trong tầm mắt của Chu Kính Dã không hề có bóng dáng cậu ta, ánh mắt cậu lướt qua, dừng lại trên tấm bảng đen chi chít toàn chữ.
Những ngày sau đó, cuộc sống của Chu Kính Dã vẫn giống như ngày trước, ngoài làm đề thi thử thì cũng chỉ còn mỗi làm đề thi thử, Lương Tuấn Minh cũng an phận, không làm phiền cậu.
Nhưng thỉnh thoảng cậu ta vẫn sẽ ôm lấy đề ôn tập quay xuống hỏi Chu Kính Dã, bàn tay đang viết bài của Chu Kính Dã ngừng lại, ngẩng đầu cũng không nhìn Lương Tuấn Minh, nhìn sang Lý Hoan đang ngồi bên cạnh.
Lý Hoan cười khổ giành lấy đề ôn tập trong tay Lương Tuấn Minh, thay Chu Kính Dã giảng bài. Bữa sáng của cậu đều nhờ Chu Kính Dã mua hộ, thôi thì coi như báo đáp chút đỉnh vậy.
Đi học lại ít lâu thì lại có đợt kiểm tra định kỳ, kỳ thi lần này ai nấy đều ôn sung gấp nghìn lần các đợt trước, bởi vì thi xong cũng là lúc họp phụ huynh.
Không bạn nào mong mình bị mắng cả.
Ngày có kết quả, không khí trong lớp nặng nề hơn, lần này Lý Hoan thi không đến nỗi tệ nhưng vẫn không khỏi cảm thấy sợ hãi, cậu huých tay Chu Kính Dã hỏi: “Cậu thi thế nào?”
“Cũng tạm.”
“Nhà cậu ai đi họp đấy? Trời đựu, có kết quả phát đi họp luôn, chẳng cho mình thời gian chuẩn bị tâm lý gì cả!” Lý Hoan cúi đầu ai oán. “Chắc mẹ tôi sẽ đi họp, mẹ tôi ghê lắm.”
Chu Kính Dã đáp: “Lâm Giác Hiểu sẽ đi.”
Cậu bổ sung thêm: “Anh ấy không dữ tẹo nào.”
Lý Hoan biết Lâm Giác Hiểu là ai, hồi nhập học cậu đã từng hỏi Lâm Giác Hiểu có phải anh ruột Chu Kính Dã không, giờ cậu không kiềm được lại hỏi: “Sao anh ấy tốt với cậu thế?”
Chu Kính Dã không đáp, chỉ lạnh nhạt liếc cậu.
Có vẻ như Lương Tuấn Minh vẫn luôn lắng nghe cuộc nói chuyện của hai người, bỗng cậu ta quay xuống, biết Chu Kính Dã sẽ không tiếp lời nên quay sang cười với Lý Hoan: “Lâm… Giác Hiểu là ai thế?”
Lý Hoan nhìn trộm Chu Kính Dã, thấy cậu không có ý ngăn cản mới nói tiếp: “Anh của Chu Kính Dã.”
Lương Tuấn Minh còn định hỏi thêm, Chu Kính Dã chợt đứng bật dậy: “Anh ấy tới rồi, tôi ra đón.”
Cậu đi rất đột ngột, không hề báo trước, bút cũng quăng sang một bên, mặc kệ nó vẫn lăn trên bàn, cậu chạy vọt xuống tầng.
Cứ như thằng nhóc tóc còn để chỏm hớn hở đi gặp người mình thích, hoàn toàn không ăn nhập gì với dáng vẻ bình thản thường ngày.
Lương Tuấn Minh nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, không rõ biểu cảm gì, hỏi: “Anh ruột à?”
“Không.” Lý Hoan lắc đầu. “Hình như là bạn của anh cậu ấy.”
Thật ra Lâm Giác Hiểu biết lớp học của cậu, nhưng Chu Kính Dã đã nói muốn ra đón anh, anh cũng nghe theo cậu.
Anh tới chân tòa nhà mới nhắn tin cho Chu Kính Dã. Dưới chân tòa nhà lớp 12 đã có rất nhiều phụ huynh, Lâm Giác Hiểu đứng giữa đoàn người trông khá khác biệt.
Chu Kính Dã xuống rất nhanh, trời vẫn lạnh, trên người cậu khoác áo phao dày nặng của trường, chân dài dáng cao, dáng vẻ khi chạy tới bên anh nhìn rất thích mắt.
“Kính Dã.” Lâm Giác Hiểu đã thấy cậu chạy tới. “Anh nhớ đường mà.”
Chu Kính Dã nói nhỏ: “Em sợ anh đi nhầm.”
Lâm Giác Hiểu mỉm cười: “Sao mà nhầm được.”
Bọn họ đứng dưới tán cây, lá cây đã rụng gần hết, gió nổi lên, những phiến lá còn lại run rẩy lìa cành, rơi trên mái tóc đen của Chu Kính Dã.
Lâm Giác Hiểu vô thức nói: “Đứng yên.”
Chu Kính Dã không cảm nhận được có lá trên đầu mình, nhưng nghe Lâm Giác Hiểu nói vậy, cả người cậu lập tức dừng hình.
Cậu cao hơn Lâm Giác Hiểu một chút, nhưng mỗi khi đứng trước Lâm Giác Hiểu, cậu luôn cúi đầu xuống theo thói quen.
Lâm Giác Hiểu giơ tay, nhón lấy cuống lá rồi nhẹ nhàng thả nó xuống bồn cây bên cạnh.
Anh nói: “Được rồi.”
Những động tác này của Lâm Giác Hiểu rất liền mạch, anh lại cười với Chu Kính Dã, giải thích: “Ban nãy có lá trên người em.”
Chu Kính Dã bặm môi, nói vâng.
“Đi thôi.” Lâm Giác Hiểu theo sau cậu. “Anh nghe cô Trần nói em lại tiến bộ rồi?”
Anh với Chu Kính Dã nói chuyện câu được câu chăng, gần tới cầu thang, chợt Lâm Giác Hiểu cảm nhận được một ánh mắt nóng rực, anh ngẩng đầu lên theo phản xạ.
Ánh mắt anh chạm phải ánh mắt cậu con trai đang đứng ở hành lang tầng hai.
Khoảng cách rất gần, Lâm Giác Hiểu thậm chí còn có thể cảm nhận được ánh mắt cậu ta đang dán chặt trên người anh, nhìn thấy anh, ngón tay cậu con trai đang siết chặt lan can trở nên trắng bệch.
Lâm Giác Hiểu còn chưa kịp nhìn rõ mặt mũi cậu ta, cánh tay anh đã bị Chu Kính Dã tóm lấy.
Chu Kính Dã nắm cánh tay anh, kéo anh ra một nơi mà tầng hai không thể nhìn thấy, chắn anh trong góc tường: “Đừng để ý cậu ta.”
Ngừng một lát, cậu gọi: “Anh.”