Chu Kính Dã nằm ngay sát cạnh Lâm Giác Hiểu, gần như chen chúc lên cùng một gối với anh, đương nhiên cũng nghe thấy tiếng trong điện thoại.
Cậu bừng tỉnh, giọng của Trương Huệ Anh có tác dụng hơn cả dội gáo nước lạnh lên đầu, càng khiến người thêm tỉnh táo.
Chu Kính Dã nín thở, không dám ho he câu nào nữa.
Cậu đã từng gặp Trương Huệ Anh, lại nghe cách anh nói chuyện qua điện thoại, Chu Kính Dã dùng đầu ngón chân cũng nghĩ được ai là người gọi điện tới.
Chu Kính Dã biết mình gây ra chuyện, chỉ dám chột dạ nhìn Lâm Giác Hiểu.
Thần kinh Lâm Giác Hiểu giờ căng như dây đàn, anh vẫy tay trấn an Chu Kính Dã, sau đó mới cố gắng bình tĩnh đáp: “Vâng, Kính Dã đấy mẹ, hôm qua em ấy đến tặng quà cho con. Lúc đó trời tối rồi, con lo em về không an toàn nên bảo em ở lại.”
Anh không kịp nghĩ xem lời mình nói có mắc lỗi lo-gic nào không, cắn răng nói tiếp: “Chăn ở phòng ngủ của khách chưa dùng bao giờ, mà bọn con đều là con trai nên ngủ chung luôn.”
“Kính Dã à?” Trương Huệ Anh không gì nghi ngờ gì, “Thế con ra mở cửa cho bố mẹ đi.”
Lâm Giác Hiểu rốt cuộc cũng được thở phào nhẹ nhõm: “Vâng.”
Anh cúi đầu nhìn bản thân và Chu Kính Dã, cũng may, quần áo hai đứa vẫn rất chỉnh tề.
Lâm Giác Hiểu hoang mang tột độ, nhưng anh vẫn xốc lại tinh thần an ủi Chu Kính Dã: “Đừng sợ, mẹ anh chưa biết.”
“Anh ra mở cửa cho mẹ.” Lâm Giác Hiểu xuống giường xỏ dép, “Em đợi một lát rồi hẵng ra, đừng sợ, cứ như ngày trước là được.”
Nói thì là vậy đấy, Lâm Giác Hiểu đứng trước cửa điều chỉnh nhịp thở rất lâu mới mở cửa.
Anh kéo khoé miệng mỉm cười với Trương Huệ Anh và Lâm Quốc Nguyên: “Bố, mẹ, bố mẹ đến có việc gì không ạ?”
Anh đã chuẩn bị về việc come out, nhưng anh không hề muốn come out ngay thời điểm này, quá là kích thích và tổn thọ.
Trương Huệ Anh vào nhà đáp: “Đến đón sinh nhật với con ấy mà, con ở nhà một mình khéo còn chẳng buồn đón sinh nhật cho hẳn hoi.”
“Đừng sốt ruột, bố mẹ ăn trưa xong sẽ đi, tối rồi con đi chơi với mấy đứa hội Chu Ngọc Thần.”
Cô ngó về phía phòng, hỏi: “Kính Dã đâu con?”
Tim Lâm Giác Hiểu thịch một tiếng, anh ho khụ khụ đáp: “Em ấy mới dậy, lát nữa sẽ ra.”
Anh cầm túi đồ ăn trong tay Lâm Quốc Nguyên, luống cuống nói: “Bố mẹ ngồi, ngồi xuống đi đã.”
Trương Huệ Anh đi về phía sô-pha, ngạc nhiên nhướng mày. Cô chỉ vào cây ghi-ta trên ghế: “Giác Hiểu, ghi-ta của con à?”
“Không phải.” Lâm Giác Hiểu phủ nhận theo phản xạ, sau đó hoang mang chạy tới.
Tối qua phòng bừa bộn quá, thậm chí ghi-ta còn chưa kịp cất vào bao. Lâm Giác Hiểu vừa nhét ghi-ta vào bao vừa giải thích: “Của Kính Dã ạ, hôm qua em ấy mang đến.”
Trương Huệ Anh khó hiểu: “Thằng bé mang ghi-ta tới làm gì, không mệt hả?”
“Tối qua em ấy chơi ghi-ta ở ngoài rồi mang đến đây luôn.” Lâm Giác Hiểu không biết mình đang nói gì nữa.
Bố anh lại chỉ vào máy ảnh trên bàn: “Thế còn cái này?”
“Của con đấy!”
Càng nói càng sai, anh cắn răng đáp bừa rồi cất kỹ máy ảnh vào tủ, ngừa trường hợp lát nữa Chu Kính Dã bị hỏi lại trả lời khác anh.
“Sao con lại cất đi?” Trương Huệ Anh không hiểu, “Đang định bảo con chụp cho mẹ mấy tấm.”
Mồ hôi lưng Lâm Giác Hiểu tuôn ra như suối: “Lần sau đi ạ.”
Cũng ngay lúc ấy, Chu Kính Dã bước ra khỏi phòng Lâm Giác Hiểu trong tư thế cùng tay cùng chân, cũng may chỉ có mình Lâm Giác Hiểu phát hiện dáng đi không tự nhiên ấy.
Trương Huệ Anh hiền hoà cười gọi: “Kính Dã.”
Chu Kính Dã đứng sựng lại, đáp: “Chào cô ạ, con đi đánh răng đã.”
Lâm Giác Hiểu gần như nhảy dựng lên chạy về phía phòng tắm: “Mẹ, con cũng đi đánh răng đây, vừa dậy nên con còn chưa rửa mặt.”
Lâm Giác Hiểu nhẹ nhàng đóng cửa phòng tắm lại, rã rời dựa lưng lên cửa.
Chu Kính Dã khẽ hỏi: “Thế nào rồi anh?”
Lâm Giác Hiểu cũng thì thầm trả lời: “Tạm thời vẫn ổn.”
Bọn họ không thể ở trong phòng tắm quá lâu, Lâm Giác Hiểu bóc một bàn chải mới cho Chu Kính Dã, hai người đã bình tĩnh hơn nhiều, không còn hoảng loạn như ban nãy.
Lâm Giác Hiểu định ra ngoài trước, chợt cánh tay anh bị Chu Kính Dã nắm lấy, cậu đứng đằng sau anh: “Nếu bị phát hiện thật thì em sẽ đỡ đòn cho anh.”
“Không đến nỗi.” Lâm Giác Hiểu cuối cùng cũng mỉm cười, “Bố mẹ anh không đánh đâu.”
Ít nhất là trong ký ức của Lâm Giác Hiểu, bố mẹ chưa từng đánh anh, có thể răn dạy thì luôn răn dạy, nếu vẫn không hiểu thì lại kiên nhẫn giảng thêm lần nữa.
Sắc mặt Lâm Giác Hiểu đã tự nhiên hơn không ít, anh ngẩng lên nhìn đồng hồ, phát hiện giờ đã sắp mười giờ.
Nếu bọn họ muốn ăn cơm trưa thì lát nữa chắc chắn phải nấu cơm.
Lâm Giác Hiểu ngồi xuống cạnh Trương Huệ Anh, hỏi: “Mẹ, bố mẹ mua gì đến vậy?”
Lâm Quốc Nguyên trả lời thay Trương Huệ Anh: “Ít tôm rảo, sườn non với một con cá diếc.”
Chú nhíu mày nghĩ: “Bố tưởng chỉ có ba người nhà mình thôi, nhưng giờ Kính Dã cũng ở đây, hay là mua thêm mấy món nữa?”
“Không cần đâu bố, đủ ăn mà.”
Chu Kính Dã vừa hay bước ra, cậu hoảng hốt xua tay: “Bố…”
Cậu lỡ quíu theo Lâm Giác Hiểu, vội sửa lại: “Không, chú, không cần đâu, từng này đủ ăn rồi ạ.”
Lâm Quốc Nguyên gạt đầu: “Vậy được, bố đi nấu cơm, Giác Hiểu con ngồi nói chuyện với mẹ đi, ở nhà ngày nào mẹ cũng nhắc đến con.”
Trương Huệ Anh lườm chú: “Còn nói em nữa, ngày nào anh chẳng nhắc nó mãi.”
Cô tự dưng dịu giọng hỏi Chu Kính Dã: “Nghe Giác Hiểu nói con chuyển đi rồi, giờ con đang ở với Chu Ngọc Thần à?”
“Không ạ.”
Cậu suýt thì buột miệng “Con ở tầng trên”, may mà kịp nhịn lại, bổ sung lời ban nãy: “Con thuê phòng ngoài.”
“Tự lập vậy cơ à?” Trương Huệ Anh cảm thán, “Nếu không quen ở chung với Chu Ngọc Thần thì con cứ chuyển về với Giác Hiểu cũng được.”
Nghe vậy, Lâm Giác Hiểu và Chu Kính Dã cùng vô thức ngẩng đầu, ánh mắt hai người chạm nhau ngắn ngủi rồi vội vàng tách ra, im lặng không đáp.
Để giảm bớt không khí gượng gạo, Lâm Giác Hiểu đứng dậy, cầm điều khiển trên bàn uống nước nhét vào tay Trương Huệ Anh: “Mẹ, mẹ xem ti-vi đi.”
Anh chưa kịp rút tay về đã bị cô giữ tay lại.
Trương Huệ Anh giữ dáng rất tốt, cũng không thường làm việc nhà, đôi tay cô không khác nhiều với tay của thiếu nữ đôi mươi, da dẻ mượt mà.
Ánh mắt cô dừng trên tay Lâm Giác Hiểu, đột ngột hỏi một câu: “Giác Hiểu, con đeo nhẫn đấy à?”
Cổ họng Lâm Giác Hiểu nghẹn ứ, anh chưa kịp trả lời thì đã nghe Trương Huệ Anh hỏi liên tiếp hai ba câu.
“Sao vẫn đeo ở ngón giữa tay phải?”
“Có bạn gái rồi à?”
“Sao chẳng nói với bố mẹ một câu?”
Giọng cô luôn dịu dàng hoà nhã, không nhanh không chậm, nhưng Lâm Giác Hiểu bị hỏi tới nỗi đổ mồ hôi hột, Chu Kính Dã ngồi bên cạnh cũng bắt đầu căng thẳng theo.
Tối qua Lâm Giác Hiểu quên không tháo nhẫn, sáng nay dậy cũng quên luôn sự tồn tại của nó.
Giấu mẹ mình một chuyện lớn như vậy, trong lòng Lâm Giác Hiểu cảm thấy rất áy náy.
Trước giờ Lâm Giác Hiểu chưa từng làm việc gì vượt quá giới hạn như vậy, lúc nói dối anh không kiềm được mà nuốt một ngụm nước bọt: “Con chưa có bạn gái… Nhẫn con mua đeo chơi thôi.”
Trương Huệ Anh ý tứ sâu xa ồ lên, nửa thật nửa đùa bảo: “Chưa có bạn gái thì sao phải căng thẳng.”
Trương Huệ Anh liếc anh, trách: “Mấy đứa tuổi này thích nhất là giấu bố giấu mẹ, con sợ cái gì, mẹ rất tôn trọng con tự do yêu đương.”
Cô hướng cằm về phía Chu Kính Dã: “Kính Dã nói cô nghe, Giác Hiểu yêu rồi đúng không?”
“Đối tượng hẹn hò” bị hỏi vậy không biết phải trả lời kiểu gì, lắp bắp đáp: “Anh, anh ấy chưa yêu.”
Nhìn phản ứng của Chu Kính Dã, Trương Huệ Anh lại càng chắc chắn với suy đoán của bản thân – con trai cô chắc chắn yêu rồi.
Nhưng cô không rõ vì sao Lâm Giác Hiểu lại không nói cho bố mẹ biết.
Với tính cách của Lâm Giác Hiểu, hẳn sẽ nghĩ rất nhiều khi hai đứa ở bên bhau, chắc chắn sẽ đưa con gái nhà người ta về ra mắt.
Nhưng giờ Lâm Giác Hiểu lại kiên quyết không chịu nói, Trương Huệ Anh cũng không hỏi nữa, đổi chủ đề khác hỏi Lâm Giác Hiểu.
Cô hỏi về công việc của anh, đôi lúc sẽ để vấn đề xoay quanh Chu Kính Dã, trò chuyện với cậu về kế hoạch khi lên đại học.
Ba người nói chuyện phiếm khoảng một tiếng, cơm cũng đã gần xong xuôi.
Lâm Quốc Nguyên còn nấu cho anh một bát mỳ trường thọ, sinh nhật năm nào chú cũng nấu một bát cho anh.
Ăn cơm xong, bố mẹ anh sửa soạn về nhà, lúc đứng ở cửa, Trương Huệ Anh chợt gọi Chu Kính Dã lại, mỉm cười nói: “Kính Dã, kết bạn WeChat với cô được không?”
Cô rất quý nhóc Chu Kính Dã, nghe lời hiểu chuyện, ngoại hình ưa nhìn, lại rất tự lập.
Chu Kính Dã lấy điện thoại mở mã QR đưa cho cô.
“Tít…”
Trương Huệ Anh vừa quét mã, nụ cười trên mặt đã đông cứng.
Chu Kính Dã vẫn chưa ý thức được vấn đề, Trương Huệ Anh do dự nói: “Kính Dã.”
Cậu đáp “vâng” theo phản xạ.
Chu Kính Dã nghe Trương Huệ Anh hỏi: “Tên trên mạng của con là ‘Xứ xứ văn đề điểu’ à?”
Trương Huệ Anh cầm điện thoại nhìn Lâm Giác Hiểu đang đứng bên cạnh, giọng nói đầy hoài nghi: “Sao cô nhớ tên WeChat của Giác Hiểu là…”
Cô còn chưa nói hết, Chu Kính Dã đã sực nhớ.
Tối qua cậu mới đổi tên WeChat, đổi xong thì ngủ luôn, sáng nay dậy đã quên tiệt vụ ấy.
Cậu đứng hình, quay sang nhìn Lâm Giác Hiểu.
Hiện giờ trong mắt Lâm Giác Hiểu toàn là sửng sốt, anh không nói gì, nhưng Chu Kính Dã vẫn hiểu ý anh:
Sao em lại đặt cái tên này vậy hả?