Chị công tác trong ngành này sớm hơn Lâm Giác Hiểu vài năm, nhưng chị cũng không biết làm sao để nói lời an ủi, bởi vì có rất nhiều chuyện cần chính chủ phải tự nghĩ thông suốt.
Chị chỉ có thể vờ tự nhiên như thường ngày, lấy một chiếc bánh ngọt từ trong túi ra đưa cho Lâm Giác Hiểu.
Giang Miểu Miểu đến rồi, Lâm Giác Hiểu có thể tan làm sớm.
Cả đoạn đường về nhà tối nay, trong xe rất yên lặng, Lâm Giác Hiểu đã chẳng cười từ chiều tới giờ.
Chu Kính Dã ngồi ở ghế phó lái, ánh mắt cậu chốc chốc lại lướt qua người Lâm Giác Hiểu, cậu cảm thấy mình chẳng có tác dụng gì cả, cậu không thể giúp được gì cho Lâm Giác Hiểu.
Về đến nhà, Chu Kính Dã giành vào bếp nấu cơm: “Em nấu cơm cho, anh cứ ngồi nghỉ đi.”
Lâm Giác Hiểu rầu rĩ đáp lời.
Chu Kính Dã đứng trước bàn bếp, tay cậu xoay núm bếp gas, ngọn lửa xanh bắt đầu nhảy múa.
Cậu và Lâm Giác Hiểu mấy hôm nay đều bận, không ai nhận ra thức ăn trong nhà đã hết, Chu Kính Dã có muốn nấu một bữa thật ngon để an ủi anh cũng không được.
Cũng may vẫn còn vài quả trứng, trong nồi cơm vẫn còn cơm nguội, có thể làm cơm rang trứng.
Chu Kính Dã rang cơm rất thạo. Cậu chia hai phần cơm, dành phần có nhiều trứng hơn cho Lâm Giác Hiểu.
Lâm Giác Hiểu miễn cưỡng mỉm cười với cậu: “Lớp 12 học nhiều, đáng ra không nên để em nấu cơm.”
“Không sao.” Chu Kính Dã nói.
Cậu bổ sung thêm: “Anh ăn nhiều vào.”
Không khí trên bàn ăn khác với ngày thường, Chu Kính Dã nhìn Lâm Giác Hiểu gảy cơm ăn, thứ cậu đang nhai trong miệng bỗng trở nên thật nhạt nhẽo.
Anh vẫn đang vô thức nhíu mày, đôi mắt ngày thường luôn vui cười giờ đây như ánh sao bị dập tắt.
Trái tim Chu Kính Dã như có gì ken chặt, cảm giác nghèn nghẹt ở cổ họng khiến cậu cảm thấy thật khó chịu.
Cậu không muốn thấy anh thế này, cậu muốn thấy anh cười như mọi khi.
“Anh… thật sự đã rất tốt rồi.”
Chu Kính Dã vụng miệng từ trước, giờ đối diện với Lâm Giác Hiểu lại càng không nói được.
Cậu im lặng, lát sau nói khẽ: “Anh là người tốt nhất mà em từng gặp.”
Dứt lời lại chán nản nhíu mày, khen mà chẳng khéo gì cả, thằng nhóc mầm non cũng nói được như thế.
Chu Kính Dã liếm môi, nói ra câu mà mình đã nghĩ tới nghĩ lui: “Anh đã cứu được sinh mạng của rất nhiều động vật, cũng đã khiến rất nhiều người chủ của chúng cảm thấy vui mừng.”
Cậu nhìn thẳng vào mắt Lâm Giác Hiểu, nhấn rành rọt từng chữ một: “Anh thật sự đã rất giỏi rồi.”
*
Ăn cơm xong Lâm Giác Hiểu đi tắm trước, anh tắm xong nhưng không mặc áo. Chu Kính Dã vừa hay ở bên ngoài, cậu bị làn da trắng bóc của anh kích thích mắt, hoảng loạn nhìn đi chỗ khác.
Lâm Giác Hiểu hua tay với Chu Kính Dã: “Kính Dã.”
“Dạ?”
Chu Kính Dã lúng túng trả lời, ngay cả ngẩng đầu cũng không dám.
“Lại đây,” Lâm Giác Hiểu vừa nói vừa nằm xuống sô-pha. “Bôi thuốc hộ anh với.”
Dường như anh đã vui hơn một chút, ít nhất là không còn giống như ban nãy mây đen phủ kín đỉnh đầu. Anh không nghe thấy Chu Kính Dã đáp lời nên ngoái lại, nhìn cậu thắc mắc: “Kính Dã?”
Chu Kính Dã cứ như vừa mới bừng tỉnh, chạy vội qua đó, cậu nhận lấy tuýp thuốc trong tay Lâm Giác Hiểu, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống bên cạnh anh.
Lâm Giác Hiểu nằm sấp trên ghế sô-pha, nhắm hờ mắt lại, anh không nhìn thấy cảnh tượng sau lưng mình.
Tuýp thuốc này là ngày ấy anh mua cho Chu Kính Dã, trông vẫn như là thuốc mới. Chu Kính Dã nín thở, bóp một đoạn nhỏ ra tay.
Nãy cậu còn gắng sức để không nhìn Lâm Giác Hiểu, giờ thì không thể không nhìn nữa rồi.
Lâm Giác Hiểu có dáng người mảnh khảnh, nhưng không phải là dạng còm nhom ốm nhách như que củi, anh gầy vừa đủ, vừa đẹp.
Khung xương và làn da của anh ấy đều đẹp.
Dưới ánh đèn phòng, làn da của Lâm Giác Hiểu lại càng thêm trắng nõn, đặc biệt là phần lưng không hay tiếp xúc với ánh mặt trời.
Vùng bả vai anh có vết đỏ hồng, có lẽ là do hôm nay bị đập vào tường.
Chu Kính Dã cảm thấy họng mình hơi khô, cậu cố gắng nhìn lên, chỉ tập trung vào vết thương của Lâm Giác Hiểu.
“Kính Dã?”
Lâm Giác Hiểu lại gọi cậu, có ý thúc giục.
Yết hầu Chu Kính Dã nhúc nhích: “Ngay đây.”
Cậu dùng ngón trỏ gạt lấy một ít thuốc, nhẹ nhàng chấm lên bả vai anh, làn da dưới ngón tay cậu trơn nhẵn, xúc cảm tựa như đang sờ một viên ngọc Hòa Điền thượng hạng.
“Kính Dã,” Lâm Giác Hiểu lại nói. “Đừng nhẹ thế, anh không sợ đau.”
Chu Kính Dã trả lời một cách không thể gượng gạo hơn: “… Vâng.”
Thuốc bôi trên tay lành lạnh, còn làn da của Lâm Giác Hiểu thì ấm nóng, lưng Chu Kính Dã không khỏi toát mồ hôi.
Rốt cuộc cậu vẫn không thể khống chế được ánh mắt khỏi việc nhìn xuống bên dưới, phần eo Lâm Giác Hiểu hơi cong xuống, phía trên có hai hõm nhỏ rất bắt mắt.
Anh thật gầy. Anh thật trắng.
Tiếng Lâm Giác Hiểu lại vang lên: “Xong chưa em?”
Chu Kính Dã cứ như đang chạy trốn, cậu đặt tuýp thuốc lên mặt bàn, nhấc chân nhắm thẳng hướng phòng tắm, cậu biết tiếng sập cửa của mình nghe thật nặng nề, cũng nặng như tiếng tim đập lúc này của cậu.
Cậu đứng trước gương, vừa giương mắt đã thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình, sắc đỏ từ gò má lan đến lỗ tai rồi tràn xuống cổ.
Chợt Chu Kính Dã mở vòi nước, lấy tay hứng nước hất lên mặt mình.
Nhiệt độ trên gương mặt cậu nhất quyết không chịu giảm xuống, Chu Kính Dã dùng cả hai tay ôm lấy mặt mình, vẫn không giấu được màu đỏ rực ấy.
Cậu vừa lơ đễnh là lại hồi tưởng lại cảnh Lâm Giác Hiểu nằm trên ghế ban nãy.
Nhịp tim cậu càng lúc càng dồn dập, nai con nhảy nhót trong lồng ngực hăng quá, đầu nó sắp đập chảy máu tới nơi rồi.
“Chu Kính Dã.” Cậu nhìn mình trong gương, tự nhủ.
“Mày có tiền đồ chút đi.”
Cậu ở yên trong phòng tắm rất lâu, giữa chừng Lâm Giác Hiểu có tới gõ cửa hỏi cậu làm sao thế, Chu Kính Dã dùng một câu “em đau bụng” lấy lệ cho qua.
Để chứng minh bụng mình đau thật, cậu còn cứ cách một vài phút lại ấn nút xả nước một lần.
Chờ tới khi nhiệt độ trên mặt giảm bớt, Chu Kính Dã mới hít sâu một hơi, mở cửa phòng tắm đi ra ngoài.
Nhưng Chu Kính Dã không ngờ được, có thể vì trên lưng vừa bôi thuốc nên Lâm Giác Hiểu vẫn chưa mặc áo.
Cậu dành một khoảng thời gian dài như thế để hạ nhiệt trên gương mặt, phút chốc chẳng còn tác dụng, máu nóng lại dồn cả lên. Chu Kính Dã không dám nhìn Lâm Giác Hiểu, buông lại một câu “em đi làm bài đây” rồi hoảng loạn tới mức cứ cắm đầu mà đi về phòng.
Vừa mở cửa, cậu bỗng cảm thấy căn phòng này thật lạ lẫm, giọng nói của Lâm Giác Hiểu đã vang lên ngay sát lưng: “Kính Dã, em nhầm phòng rồi.”
Tay chân Chu Kính Dã cứng đờ, nói xin lỗi rồi đóng sầm cửa lại.
Mặt cậu đỏ hơn cả ban nãy, không dám xoay người lại.
Chu Kính Dã đi vào phòng mình bằng tư thế cùng tay cùng chân, cậu bật đèn bàn, mở sách, trong mắt vẫn là hình ảnh nước da trắng bóc của Lâm Giác Hiểu.
“Bộp.”
Bỗng Chu Kính Dã cúi xuống, không nể nang gì đập đầu mình xuống bàn, lại sợ Lâm Giác Hiểu đang đứng bên ngoài nghe thấy, cậu giảm lực xuống một chút.
Cơn đau khiến hình ảnh trong đầu cậu phân tán, nhưng hình ảnh ấy cứ như sương mù, gió thổi không tan, không lâu sau đó lại tụ lại thành hình.
“Bộp.”
Chu Kính Dã lại đơ mặt đập đầu mình xuống bàn, lần này đập mạnh hơn lần trước một chút.
Nhân lúc cơn đau còn chưa ngớt, Chu Kính Dã lật quyển sách bài tập trước mặt mình ra, dồn toàn lực chú ý của mình vào trang sách.
Nhịp tim đập kịch liệt dần dần dịu xuống, từ bão tố phong ba giảm thành mưa xuân rả rích, độ nóng bên tai cũng hạ dần.
Mọi thứ lại trở về với trạng thái bình thường, nhưng Chu Kính Dã biết, mọi thứ không hề bình thường.
*
Cậu tỉnh lại từ trong cơn mơ, cả người mồ hôi đầm đìa, điều hòa trong phòng mở ở hai mươi sáu độ mà cậu ướt rượt như vừa mới được vớt ra khỏi nước.
Cậu nằm mơ rồi, cậu mơ thấy Lâm Giác Hiểu.
Cậu không mơ thấy hình ảnh xua mãi không tan của ngày hôm qua, mà là cảnh tượng của ngày trước đó.
Ban đầu cậu mơ thấy một cơn mưa xối xả, nhưng cơn mưa này không như cơn mưa hôm đó mây đen và ánh chớp giăng kín bầu trời, mà sau cơn mưa trên bầu trời xuất hiện cầu vồng.
Lâm Giác Hiểu đứng dưới cầu vồng, anh che ô, mặc một chiếc áo sơ mi bình thường, cười với cậu thật dịu dàng.
Nháy mắt chuyển cảnh, giây tiếp theo cậu vẫn nhìn thấy Lâm Giác Hiểu.
Cậu nhìn thấy áo sơ mi anh mặc bị thấm ướt một nửa, nhưng anh không đứng dưới mưa mà ngồi trên giường cậu.
Áo sơ mi dính vào người Lâm Giác Hiểu, tôn lên đường nét trên bả vai anh, dường như tóc anh cũng bị mưa ướt, chỗ nào cũng lành lạnh.
Nhưng cánh môi anh vẫn đỏ hồng, hơi cong lên tự nhiên, là một độ cong khiến người ta cảm thấy thân thuộc.
Trong giấc mơ, Lâm Giác Hiểu chợt vươn tay ôm lấy cổ Chu Kính Dã, thì thầm bên tai cậu như muốn dẫn cậu vào mộng cảnh.
“Kính Dã.”
Chu Kính Dã tỉnh lại ngay giây phút ấy, cậu không định hình được cảm xúc của mình khi ấy là gì, nên ăn mừng vì giấc mơ đột ngột ngừng lại, hay nên nuối tiếc vì giấc mơ không kéo dài mãi.
Phòng cậu tối om không một ánh đèn, Chu Kính Dã lấy điện thoại ra xem.
Ánh đèn điện thoại thật chói mắt.
04:29.
Giờ là tảng sáng, Chu Kính Dã ngủ chưa đầy hai tiếng, nhưng cậu biết giờ mình không hề buồn ngủ, một chút cũng không.
Tim cậu lại nảy lên thình thịch, nhanh đến mức không có cách nào nén xuống, nếu như ban nãy nai con nhảy tới độ đập đầu chảy máu thì giờ chú ta chắc sắp hẹo vì mất máu luôn rồi.
Phần trán cậu đập vào bàn chốc chốc lại nhói lên, Chu Kính Dã xoa nhẹ chỗ đó, cơn đau trên trán lan rộng ra, giống như tình cảm không thể kiểm soát này của cậu.
Cậu ngay từ đầu đã biết mình thích Lâm Giác Hiểu.
Cậu hiểu rất rõ, cậu thích anh từ cái nhìn đầu tiên, cũng thích anh do lâu nay tiếp xúc.
Tình cảm từ lần đầu tiên hòa quyện với tình cảm lâu ngày, biến thành một thứ tình cảm bí mật cần được giấu kín, như bông hoa tuyết cuối cùng, như chiếc lá cuối cùng, lại như giọt nước mưa cuối cùng lặng lẽ không một ai hay.
Cậu hít thở càng lúc càng khó khăn.
Nhưng chuyện này không thể để Lâm Giác Hiểu biết, ít nhất là không phải hiện tại.