Lâm Giác Hiểu hỏi lại theo phản xạ, sau khi xác nhận mình không nghe nhầm thì mới cười vì chẳng biết phải làm sao: “Em tin Trần Siêu thật đấy hả, mấy cậu ấy chỉ đùa thôi.”
Chu Kính Dã: “Nhưng mà…”
Nhưng mà ánh mắt cô ấy nhìn anh… Cứ cho là bây giờ không thích anh thì ngày trước cũng từng thích anh rồi.
Sau cùng thì Chu Kính Dã không nói gì thêm, cậu chỉ nói “vâng” rồi nhìn Lâm Giác Hiểu lại một lần nữa bước vào phòng khám.
Chú mèo Ragdoll của Quý Di Gia không chỉ ưa nhìn mà còn rất ngoan, lúc tiêm cũng không giãy giụa mà chỉ kêu meo meo.
Lâm Giác Hiểu tiêm rất có kỹ thuật, tiêm xong còn gãi đầu mèo ta an ủi.
“Ở đây quan sát ba mươi phút đã,” Lâm Giác Hiểu nói. “Sau đó về nhà, trong mười ngày đầu không được tắm rửa, cũng không được đưa nó đi chơi.”
“Có thể sẽ xuất hiện cả tình trạng như biếng ăn, uể oải, có vấn đề gì thì liên hệ với tớ.”
Quý Di Gia sơn móng tay hồng nhạt, cô nắm chặt điện thoại trong tay, hỏi: “Cậu có thể cho tớ WeChat của cậu không? Nếu vậy thì tớ có thể hỏi cậu kịp thời.”
WeChat của Lâm Giác Hiểu vốn đã thêm rất nhiều người chủ tới khám bệnh cho thú cưng, anh rút điện thoại ra, nghiêng đầu về phía cô: “Quét mã tớ đi.”
Quý Di Gia vội thêm bạn bè với Lâm Giác Hiểu.
“Cơ mà sẽ có lúc tớ đang làm việc nên không trả lời kịp,” Lâm Giác Hiểu nói. “Tớ thấy tin nhắn rồi sẽ trả lời nhanh nhất có thể, mèo con có vấn đề gì khác cũng có thể nhắn tớ.”
Anh không kiềm được lòng, lại vuốt lông chú mèo con mới hơn hai tháng tuổi, khen nó: “Nó đẹp thật đấy.”
“Ừ…” Quý Di Gia lắp bắp, “Lần đầu tiên tớ thấy nó trong cửa hàng đã cảm thấy nó rất đẹp rồi.”
Quý Di Gia còn phải đi làm, chỉ đành vẫy tay tạm biệt Lâm Giác Hiểu: “À… ừm, tớ về trước đây.”
Cô đỏ mặt: “Gặp lại sau.”
Bé Ragdoll nằm cuộn tròn ngoan ngoãn trong tay Quý Di Gia, cô ôm nó đi lướt qua Chu Kính Dã, chợt nghe nó kêu khẽ.
Quý Di Gia ngẩng đầu nhìn Chu Kính Dã theo phản xạ, cửa phòng khám đã bị gió thổi đóng lại, chỉ còn hai người đứng nhìn nhau ngoài hành lang.
Cô không đoán được tuổi tác của người đối diện, gương mặt còn non trẻ nhưng nét nào vẫn ra nét nấy, hiện tại trông cậu ấy có vẻ lạnh lùng.
Quý Di Gia cảm thấy cậu còn nhỏ, vì cậu còn chưa biết che giấu cảm xúc của mình.
Cô thấy bất ngờ khi mình cảm nhận được ý đối địch của cậu, lùi lại một bước, cô vừa xoa lưng mèo vừa hỏi: “Em với Giác Hiểu là…?”
Lại Giác Hiểu.
Gần gũi quá, chắc cấp ba rất quen thân.
Ban nãy Chu Kính Dã đã nhìn thấy Quý Di Gia thêm WeChat của Lâm Giác Hiểu, cậu nhìn cô, lạnh nhạt: “Em là em trai anh ấy.”
“À à!” Cô gật đầu, rồi lại ngạc nhiên, “Hóa ra cậu ấy còn có em trai?”
Rồi cô lẩm bẩm: “Sao mình không biết nhỉ?”
Quý Di Gia vừa đi vừa nói, nước hoa trên người cô thơm ngọt mà không nồng, chỉ thoang thoảng như mùi hoa quả.
Chu Kính Dã nghe thấy nhưng không giải thích, cậu đứng nguyên tại chỗ, cho tới khi chân váy của Quý Di Gia mất hút ở cuối hành lang cậu mới thôi không nhìn theo.
Cửa phòng khám được mở ra từ bên trong, Lâm Giác Hiểu cầm ấm đun nước ra ngoài, anh đi không nhìn đường, giật cả mình khi thấy Chu Kính Dã vẫn đang chôn chân ngoài cửa.
Anh khó hiểu: “Sao em không vào phòng nghỉ mà ngồi?”
Lâm Giác Hiểu nhìn sau lưng cậu: “Quý Di Gia về rồi hả?”
Chu Kính Dã: “Chị ấy về rồi.”
Ánh mắt cậu đang tỏ rõ là mình không vui, tóc mái rủ xuống, đuôi mắt cũng buồn buồn.
“Sao vậy?” Lâm Giác Hiểu hỏi, “Buồn gì hả?”
“… Không.”
Chu Kính Dã quay lưng đi về phía phòng nghỉ, đi được nửa đường chợt cậu dừng bước, tiếng cậu lùng bùng trong miệng: “Em đi làm bài đây.”
Lâm Giác Hiểu đặt ấm nước xuống bàn trong phòng, theo sau Chu Kính Dã: “Có bài nào không hiểu hả?”
Chu Kính Dã ầm ừ nói vâng.
“Bài nào thế?” Lâm Giác Hiểu đi vào phòng nghỉ cùng cậu, “Đưa anh xem xem, nhỡ đâu anh lại biết làm.”
Sách của Chu Kính Dã vẫn bày nguyên trên bàn chưa mở, cậu ngượng ngùng mím môi, vớ lấy một quyển còn chưa kịp xem là sách gì, lúng túng mở ra, chỉ vào một câu…
“Đây ạ.”
Lâm Giác Hiểu lại gần để nhìn rõ hơn, quyển sách Chu Kính Dã đang cầm vừa hay lại là quyển bài tập tiếng Anh, anh im lặng nhìn trang sách một lát, sau đó mới ngẩng đầu nói: “Đây là bài nghe mà.”
Anh do dự, có lẽ cậu không buồn vì việc học hành, mà vì một chuyện nào đó khác.
Lâm Giác Hiểu cân nhắc rồi mở lời: “Việc học quan trọng.”
“Em có chuyện gì khác không thể giải quyết thì cứ nói với anh.”
Chu Kính Dã cúi đầu nhìn trang sách trắng tinh, mãi sau mới nói vâng.
Lâm Giác Hiểu vỗ vai cậu cổ vũ: “Nãy anh có đặt cho em một cốc trà sữa, lát nữa nhớ ra nhận.”
“Giờ em ngồi đây học nhé, có chuyện gì thì sang phòng bên cạnh tìm anh.”
Chu Kính Dã cầm bút, ngón tay xuôi theo rung động mà vẽ ra vô số đường tròn trên giấy, tới khi cậu nhận ra thì tay đã vạch một đường đen dài trên vở.
Cậu buông bút, ngẩng đầu nhìn Lâm Giác Hiểu: “Vâng, em biết rồi.”
“Anh Giác Hiểu, anh đi làm đi,” Chu Kính Dã cười nói. “Em ở đây là được rồi.”
Lâm Giác Hiểu đã ra ngoài, chỉ còn lại mình Chu Kính Dã trong phòng.
Chu Kính Dã ngẩn người, một chữ cũng không lọt vào mắt. Chợt cậu cầm bút lên, bắt đầu làm bài về nhà.
Ngay lúc cậu đang cực kỳ nhập tâm vào bài học, bên ngoài bỗng dưng có tiếng ồn ào.
Hình như tiếng ồn ấy bắt nguồn từ ngoài hành lang, Chu Kính Dã buông bút đang viết bài trong tay xuống, im lặng lắng nghe.
Một người đàn ông đang mắng chửi, âm lượng rất lớn, nhưng lại nghe như có tiếng nghẹn ngào trong lồng ngực.
Không biết là thứ gì bị ném vỡ, tiếng rơi loảng xoảng khiến người hoảng loạn, Chu Kính Dã nghe thấy tiếng Lâm Giác Hiểu.
“Anh cứ bình…”
Anh muốn đối phương trước hết hãy bình tĩnh, nhưng lại bị tiếng nói của người đó át mất vế sau, tiếng nói vốn nghèn nghẹn của người đàn ông nghe chừng như sắp vỡ vụn.
“Bình tĩnh thế quái nào được!”
Không rõ chuyện gì xảy ra sau đó, chỉ nghe thấy một tiếng huỵch nặng nề.
Chị gái lễ tân hoảng hốt hô lên: “Bác sĩ Lâm!”
Chu Kính Dã không ngồi yên được nữa, cậu bật khỏi ghế, mở cửa chạy vội ra hành lang.
Trung tâm của tiếng ồn nằm ở cuối hành lang, nơi đó đã bị đám đông bao vây, Lâm Giác Hiểu bị người ta nắm cổ áo ấn lên tường, nhưng anh không định đánh nhau, chỉ tiếp tục cố gắng an ủi người nọ.
Người đàn ông nọ đã ngoài ba mươi, hốc mắt anh ta đỏ hồng, đau đớn hét lên: “Tôi bỏ ra một đống tiền cho nó kiểm tra, thế rồi anh bảo tôi cho nó chết một cách êm ái?”
“Mà tiền cũng chả phải là vấn đề, mấy hôm trước nó vẫn bình thường, sao bây giờ lại thành ra thế này?! Nó mới sống với tôi được có mấy năm!”
Anh ta còn đang nói dở, tâm trạng lại bị kích động, bàn tay anh ta tóm lấy cổ áo Lâm Giác Hiểu mà giật lắc, lực tay càng lúc càng lớn.
Anh ta còn định đánh thật, nhưng cánh tay đã bị một người khác giữ lại. Chu Kính Dã đứng bên cạnh, nghiêm giọng: “Buông tay.”
Người đàn ông trừng đôi mắt đỏ ngầu, Chu Kính Dã bóp chặt cánh tay anh ta, kiên quyết muốn gỡ tay anh ta khỏi cổ áo Lâm Giác Hiểu. Cậu nhíu mày, có vẻ đang rất giận.
“Kính Dã!” Lâm Giác Hiểu giữ tay Chu Kính Dã, vội vàng nói, “Em buông tay.”
Trên người Chu Kính Dã như đang có khí lạnh phảng phất, cậu bặm môi, cuối cùng vẫn nghe lời buông tay.
Lâm Giác Hiểu kéo cậu ra sau, cổ áo anh đã bị người đàn ông giằng lỏng, anh cụp mắt, nói khẽ: “Xin lỗi.”
Người đàn ông đứng nguyên vị trí, anh ta đã bình tĩnh hơn ban nãy, song sự trấn định này dường như đến từ gáo nước lạnh của hiện thực.
Anh ta ôm đầu, cơ thể dựa vào góc tường, từ từ ngồi xổm xuống. Lâm Giác Hiểu vào phòng khám lấy giấy ăn, ngồi xuống đưa giấy cho anh ta.
Người đàn ông im lặng nhận lấy giấy, lau mặt qua loa, đoạn dùng giọng đã khản đặc của mình nói: “Cho nó an tử đi.”
Anh ta thất thểu đi về phía phòng khám, tiếng nói lạc lõng trong không gian: “Tôi đi xem nó thế nào.”
Lâm Giác Hiểu vẫn ngồi ở đó, lúc lâu sau mới chống tường đứng dậy, mắt anh tối sầm lại, trước mắt như có hàng ngàn ngôi sao xẹt qua.
Anh không làm gì cả, nhưng lại cảm thấy mình thật mệt mỏi.
Bỗng có một đôi tay chìa ra đỡ lấy anh, cánh tay của cậu con trai chắc khỏe, mang theo nhiệt độ ấm nóng.
Chu Kính Dã im lặng, người phá vỡ sự yên tĩnh là Lâm Giác Hiểu.
Lâm Giác Hiểu cúi đầu, ánh mắt mê mang: “Anh ta nói, chú chó đó đã ở bên anh ta từ rất lâu rồi, từ ngày anh ta còn nhỏ.”
“Vâng.”
“Chó của anh ta già rồi, kết quả kiểm tra là khối u giai đoạn cuối, mà vị trí khối u lại rất gần não.”
Cánh tay đang đỡ anh của Chu Kính Dã càng thêm dùng sức, là một người lắng nghe, cậu lại nói vâng.
Đây là lần đầu tiên Chu Kính Dã nhìn thấy anh buồn đến vậy, mắt anh đang khép hờ lại.
Lâm Giác Hiểu nói: “Anh… anh không cứu được nó.”
Nhưng anh là bác sĩ thú ý, anh không phải thượng đế, anh không có cách nào để cứu nó.
Anh biết mình làm công việc này sẽ phải đối diện với sinh lão bệnh tử, con người có sinh lão bệnh tử thì con vật cũng vậy.
Nhưng tới lúc trực tiếp đối diện với nó, anh vẫn mù mờ, không biết phải làm thế nào.
Anh vẫn nhớ cảm giác của mình ngày đầu tiên đi làm. Hôm ấy có một chú chó bị xe tông được đưa tới bệnh viện, rất nguy kịch, khoảnh khắc kéo được nó trở về từ cửa tử quả thật là không gì vui sướng bằng.
“Lâm Giác Hiểu.”
Chu Kính Dã gọi cả họ tên anh, cậu đã tập gọi như thế rất nhiều lần, nhưng không ngờ lần đầu tiên gọi thành lời lại là trong trường hợp thế này.
Cậu ôm Lâm Giác Hiểu.
Lâm Giác Hiểu thấp hơn cậu một chút, lúc ôm nhau chiều cao rất phù hợp, cứ như cậu có thể giấu kín anh dưới đôi cánh ẩn hình còn đang trưởng thành của bản thân.
Chu Kính Dã nói: “Anh đã rất giỏi rồi.”