Anh vui mừng hơn cả Chu Kính Dã, đây là lần đầu tiên anh cười thoải mái như vậy kể từ khi cậu tỏ tình.
Anh cười lên vẫn rất ưa nhìn, đôi mắt lấp lánh rạng rỡ.
Lâm Giác Hiểu đã gạt chuyện khó xử giữa anh và Chu Kính Dã ra sau đầu, đưa tay vuốt tóc Chu Kính Dã, mỉm cười khen: “Kính Dã giỏi quá.”
Đối diện với ánh mắt nóng bỏng của Chu Kính Dã, tay Lâm Giác Hiểu cứng đờ, ngập ngừng giữa không trung.
Sau cùng anh chống chế, xoa đầu Chu Kính Dã thêm lần nữa, quay đầu qua bên khác, biểu cảm gượng gạo: “Rất xuất sắc, một năm mà tăng được nhiều điểm đến thế.”
Anh suýt… quên rằng mình không thể tùy tiện xoa đầu Chu Kính Dã.
Chu Kính Dã rất ghét người khác sờ vào đầu mình, nhưng lại rất thích những động chạm đến từ Lâm Giác Hiểu. Trông thấy tay Lâm Giác Hiểu như phải bỏng mà rụt lại, độ cong mờ nhạt trên khoé miệng Chu Kính Dã phút chốc hạ xuống.
Cậu thi tốt như vậy nhưng lại chẳng hề phấn khích, ngược lại còn ầm ừ không vui mà đáp “ừm”.
Lâm Giác Hiểu sờ mũi, hỏi: “Thi được 625 điểm mà không vui hả?”
“Anh biết vì sao em không vui.” Giọng Chu Kính Dã vừa thấp vừa trầm, cậu nhìn Lâm Giác Hiểu, lặp lại lần nữa. “Anh biết mà.”
Lâm Giác Hiểu lùi lại vài bước, suýt chút nữa làm đổ đĩa hoa quả trên bàn.
Dĩ nhiên anh biết Chu Kính Dã không vui vì chuyện gì, Lâm Giác Hiểu cụp mắt, né tránh ánh mắt Chu Kính Dã theo bản năng.
Con ngươi Chu Kính Dã đen quá, lấp lánh quá, tựa như giữa màn sương mờ dày nặng còn lẩn khuất một vệt sáng mập mờ.
Khi cậu chuyên chú nhìn một người, nơi đáy mắt sẽ chỉ còn lại mình người ấy.
Kỳ lạ thay, Lâm Giác Hiểu lại cảm thấy mình như bị nhốt trong mảnh trời của cậu, anh đứng ở đó, tầm nhìn ngày một hẹp lại, chỉ có thể nhìn thấy Chu Kính Dã.
“Lâm Giác Hiểu.”
Lúc này Chu Kính Dã lại không gọi anh là “anh” nữa, mỗi khi cậu gọi anh bằng cả họ tên, Lâm Giác Hiểu lại cảm thấy cậu như biến thành một người khác.
Chu Kính Dã dè dặt chạm vào ngón tay anh ở góc bàn, cậu không tiếp tục câu chuyện ban nãy: “Ngày mai là lễ trưởng thành của Dục Quân, anh có thể tham gia cùng em không?”
Nhà trường thường phát bằng tốt nghiệp vào hôm sau ngày công bố điểm thi, nhân tiện tổ chức một buổi lễ trưởng thành đơn giản cho học sinh lớp 12.
Hoạt động này tham gia hay không đều được, nhưng phần đông học sinh đều tham gia, dẫu sao đây cũng là ngày có ý nghĩa trọng đại.
Nhưng dựa theo tính cách của Chu Kính Dã, cậu giống phe sẽ không tham gia hơn.
Lâm Giác Hiểu đã bình tĩnh, ngón tay anh để ở góc bàn co lại, rụt ra sau lưng.
Ngày trước anh cũng là học sinh trường Dục Quân nên hiển nhiên cũng đã tham gia lễ trưởng thành, gần như tất cả học sinh và phụ huynh đều có mặt tham dự. Trình tự buổi lễ rất đơn giản, cũng là tuyên thệ, nghe đại diện học sinh phát biểu rồi nghe phụ huynh phát biểu, nhưng có một chuyện không giống bình thường, cũng là chuyện mang tính quan trọng nhất.
Bố mẹ sẽ đội mũ tốt nghiệp cho con cái, gần giống với quán lễ (lễ đội mũ) thời xưa.
Lâm Giác Hiểu mất tập trung mà nghĩ, người nhà của Chu Kính Dã không ở đây, nếu cậu tham gia lễ trưởng thành thì ngoài anh ra sẽ chẳng còn ai có thể giúp cậu đội mũ.
Sân vận động ngày hè nóng bức, giữa biển người đông đúc, Chu Kính Dã sẽ đứng một mình một góc chống chọi lại ánh nhìn kỳ dị của mọi người, tự đội mũ cho mình.
Hoặc cũng có thể, Chu Kính Dã sẽ không tham gia, lấy bằng tốt nghiệp xong thì về ngay, đón tuổi mười tám một cách bình lặng chẳng hề có thăng trầm.
Bỗng nhiên Lâm Giác Hiểu thấy cổ họng mình chua xót, ánh mắt anh nhìn Chu Kính Dã không kiềm được lại mềm xuống.
Anh nghĩ rồi nghĩ, cuối cùng cúi đầu đáp: “Anh đi.”
Chu Kính Dã thi tốt như vậy, coi như thưởng cho em ấy.
Dẫu sao cũng không thể để mặc em ấy trong một ngày như thế, khiến em ấy chỉ có thể nghe tiếng vỗ tay của những người khác.
Lâm Giác Hiểu phải gọi cho Giang Miểu Miểu đổi ca làm thì di dịch được chút thời gian tới tham dự lễ trưởng thành của Chu Kính Dã, nhưng việc này anh không nói cho cậu biết.
Thậm chí anh còn dậy từ sớm, chọn xem mình nên mặc bộ quần áo nào, trời nắng chang chang như vậy hẳn không thể đóng nguyên bộ vest.
Lâm Giác Hiểu do dự chốc lát, vẫn chọn mặc áo sơ mi và quần tây, rồi lại thấy mình mặc vậy quá giống đi bán bảo hiểm, cuối cùng quyết định đổi quần tây thành quần bò rộng rãi.
Mãi mới chọn xong quần áo, Lâm Giác Hiểu tiếp tục đi vào phòng tắm. Anh rờ phần cằm nhẵn nhụi của mình. Hôm qua anh mới gội đầu, nhưng tư thế ngủ của anh xấu từ trước đến giờ, đỉnh đầu có mấy lọn tóc hơi vểnh lên.
Lâm Giác Hiểu lại gần gương, lấy ngón tay ấn ấn mái tóc, nhưng phần tóc ấy như lò xo còn nguyên tính đàn hồi, dí xuống chẳng bao lâu lại thấy nó cong lên.
Lâm Giác Hiểu lẩm bẩm một mình: “Cứng đầu quá ta?”
Anh ngẩn người soi gương, càng nhìn càng thấy lọn tóc ấy tức mắt. Anh bới cả tủ đồ lên, cuối cùng cũng tìm thấy lọ keo xịt tóc mua từ hồi tốt nghiệp.
Anh chưa dùng keo xịt tóc bao giờ, chăm chú đọc hướng dẫn sử dụng một hồi xong, anh giơ tay định lắc lọ keo.
“Cạch…”
Chu Kính Dã mặc đồ ngủ đột ngột bước vào, trông cậu như vừa ngủ dậy, mí mắt lim dim, mái tóc hơi bù xù.
Nhìn thấy Lâm Giác Hiểu, cậu ngẩn ra, cơn buồn ngủ phút chốc bay biến.
Trước tiên cậu nhìn tới áo sơ mi trắng Lâm Giác Hiểu đang mặc, giống hệt với áo anh mặc trong giấc mơ. Chu Kính Dã cố gắng kiềm nén nhịp tim, gắng sức không cho sắc ửng đỏ lan rộng ra tai.
Cậu vừa mất tự nhiên vừa khó nhọc quay đi thì nhìn thấy lọ keo trên tay Lâm Giác Hiểu, Chu Kính Dã hỏi: “Anh muốn dùng keo à?”
Chu Kính Dã gần như chưa từng thấy Lâm Giác Hiểu vuốt tóc bao giờ, tóc anh luôn mềm mượt gọn gàng, đen nhánh sạch sẽ, rất hợp với anh.
Cậu tiến lên vài bước, rất tự nhiên nhận lấy lọ keo trong tay anh, hỏi tiếp: “Có cần em giúp anh không?”
“Ư… ừ.”
Ngữ điệu Lâm Giác Hiểu thay đổi trong hai âm tiết, ban đầu anh định từ chối, nhưng âm cuối lại đổi thành tiếng đồng ý rất nhẹ.
Lọ keo vẫn còn đầy, Chu Kính Dã thành thục lắc vài lần, cụp mắt hỏi: “Anh muốn tạo kiểu hay chỉ muốn làm phần tóc vểnh lên cụp xuống?”
Vừa nói, Chu Kính Dã vừa lấy tay chạm vào lọn tóc nọ.
Lưng Lâm Giác Hiểu phút chốc căng cứng, giọng nói anh hơi thiếu tự nhiên: “Làm chỗ tóc đó cụp xuống là được.”
Chu Kính Dã đáp “vâng”, ánh mắt còn chăm chú hơn cả thợ cắt tóc, cứ như đang nghiêm túc làm một thí nghiệm vật lý.
Cậu xịt một ít keo lên tóc Lâm Giác Hiểu, lấy tay tỉ mẩn chỉnh sửa.
Lâm Giác Hiểu vừa ngẩng đầu nhìn gương, đã vội vàng tránh đi.
Khung cảnh trong gương quá ám muội, dáng người Chu Kính Dã đã nảy nở từ lâu, gương mặt đã không còn nét trẻ con, nhìn liếc qua không quá giống mười tám tuổi.
Hai người đứng trước gương, Chu Kính Dã đang mặc bộ quần áo ngủ thoải mái, lấy tay chỉnh tóc cho anh.
Không chỉ là ám muội, miêu tả một cách chính xác thì khung cảnh ấy thân mật đến vô cùng.
Lâm Giác Hiểu hắng giọng, đổi đề tài: “Ngày trước em từng dùng keo xịt tóc à, anh thấy em rất thành thạo.”
Chu Kính Dã im lặng một cách dị thường: “Ngày trước em thích dùng.”
Thời trẻ trâu của cậu không chỉ được thể hiện ra ở những trận ẩu đả ngu ngốc, mà còn ở việc cậu thích vuốt ngược hết tóc ra sau, quàng mấy sợi xích lên người.
Cũng may gương mặt cậu ưa nhìn nên mới không đến nỗi quá ngược đời.
Chu Kính Dã cố gắng gạt bỏ những ký ức không mấy tốt đẹp đó đi, nhân cơ hội vuốt tóc Lâm Giác Hiểu, chợt cậu hỏi: “Sao anh lại nghĩ tới việc dùng keo thế, vì tham gia lễ trưởng thành của em à?”
Thật ra cậu muốn hỏi, có phải trong tim anh em cũng có một vị trí nho nhỏ, vậy nên anh mới coi trọng lễ trưởng thành của em như vậy.
Nhưng nếu cậu hỏi như thế, Lâm Giác Hiểu chắc chắn sẽ không trả lời.
“Không phải,” Lâm Giác Hiểu tránh khỏi ánh mắt của Chu Kính Dã, anh cắn răng đáp, “anh thấy nhúm tóc ấy không thuận mắt thôi.”
Anh như tự lừa mình dối người lặp lại lần nữa: “Ừ, rất không thuận mắt.”
*
Trường học không chỉ có những học sinh lớp 12 về trường mà còn có cả những em lớp 10 lớp 11 đang cay đắng vì chưa thi xong học kỳ, từng cái đầu thò ra ngưỡng mộ các anh chị đã được “giải thoát” sớm.
Lâm Giác Hiểu đi lấy bằng tốt nghiệp với Chu Kính Dã.
Tối qua thầy cô đã biết điểm số, cô Trần cũng rất vui, cười khen Chu Kính Dã mấy câu.
Chu Kính Dã vừa rời văn phòng đã được Lý Hoan nghênh đón bằng một cú tát: “Đù! Chu Kính Dã cậu khủng thế!”
“Cũng tạm.” Chu Kính Dã hiếm khi bị ăn đánh mà không nổi giận, cậu thoáng mỉm cười với Lý Hoan, hỏi, “Cậu nhiêu điểm?”
“Thường thôi thường thôi.” Lý Hoan khiêm tốn đáp, “Cao hơn cậu mười điểm bọ.”
Giờ Lý Hoan mới phản ứng lại, cậu kinh ngạc: “Đậu xanh Chu Kính Dã cậu vừa mới cười à? Cái này còn lạ lùng hơn cả chuyện cậu thi được 625 điểm!”
“Tôi có một đứa bạn rất giống cậu,” Chu Kính Dã không biểu cảm lùi lại vài bước, “hai cậu ngồi cùng một chỗ chắc sẽ rôm rả lắm.”
Lý Hoan cũng không quan tâm mình giống ai, cười tươi roi rói chào hỏi Lâm Giác Hiểu: “Chào anh Giác Hiểu nhá!”
Cậu kéo tay Chu Kính Dã, bảo: “Cậu chưa vào nhóm lớp đúng không? Hôm qua trong nhóm có nhiều người khen cậu đỉnh lắm đấy!”
Lý Hoan lấy mã QR trong điện thoại ra, giục Chu Kính Dã quét: “Nhanh nào nhanh nào, vào nhóm vào nhóm!”
Chu Kính Dã thoáng do dự, chợt nghe thấy giọng Lâm Giác Hiểu: “Kính Dã.”
Chỉ với hai chữ giản đơn, Chu Kính Dã đã có thể nghe hiểu hàm ý anh không nói hết – “Kính Dã, vào nhóm đi, kết bạn nhiều hơn.”
Thậm chí cậu còn có thể tưởng tượng ra giọng của anh khi nói câu ấy trong đầu, có lẽ sẽ rất dịu dàng hiền hậu, tựa như một cơn gió.
Cuối cùng Chu Kính Dã vẫn vào nhóm lớp, bọn họ theo chân bố mẹ Lý Hoan ra sân vận động. Sân vận động không có gì che chắn, mặt trời chiếu thẳng xuống, có thể nói là nắng gắt vô cùng.
Bài phát biểu dài khủng khiếp, Lâm Giác Hiểu đã nghe từ nhiều năm về trước, không ngờ hiện tại lại có cơ hội nghe một lần nữa.
Chu Kính Dã hỏi anh: “Anh nóng không?”
“Cũng tạm.”
Lâm Giác Hiểu nói vậy, nhưng Chu Kính Dã vẫn chắn ánh nắng cho anh.
May mà lãnh đạo trường đứng trên bục cũng biết hôm nay trời nóng, bài phát biểu ngắn hơn so với bình thường rất nhiều, rất nhanh đã tới phân đoạn đội mũ tốt nghiệp.
Lâm Giác Hiểu cúi đầu nhìn chiếc mũ mình nắm chặt trong tay.
Mũ rất nhẹ, nhưng ở trên tay lại như có sức nặng vô hình, bởi trưởng thành cũng đồng nghĩa với việc phải có trách nhiệm.
Anh khẽ nói: “Kính Dã, cúi đầu nào.”
Chu Kính Dã đang quay mặt về phía mặt trời, đôi mắt được ánh nắng chiếu ra một vòng sáng. Cậu cúi đầu, tìm ra một độ cao thích hợp để Lâm Giác Hiểu đội mũ giúp cậu.
Chiếc mũ nhẹ nhàng đội trên đầu cậu, Chu Kính Dã có thể cảm nhận được trọng lượng của mũ đang ép trên tóc.
Cậu tự nhủ, như vậy có thể coi Lâm Giác Hiểu đã ở bên cậu suốt quá trình trưởng thành không?
Hiệu trưởng vẫn đang phát biểu hăng say trên bục: “Các em, tuổi mười tám là năm quan trọng nhất trong cuộc đời của chúng ta! Bởi vì đó chính là năm chúng ta bước qua ngưỡng cửa của sự trưởng thành!”
Giữa những âm thanh ồn ào xung quanh, Chu Kính Dã khẽ gọi: “Lâm Giác Hiểu.”
Mười tám tuổi không phải là năm quan trọng nhất của cậu, mười bảy tuổi mới đúng.
Không phải vì cậu đã lớn, mà chỉ vì cậu đã gặp được anh. Quỹ đạo cuộc sống cậu kể từ đó đã rẽ ngang, không ngừng hướng về Lâm Giác Hiểu.
Mười bảy năm trước đó cuộc sống của cậu không hề ảm đạm, nhưng từ ngày cậu gặp được anh, mọi thứ bỗng như càng thêm bừng sáng.
Bởi trong tim cậu đã có thêm một ánh đèn đưa lối.