Khi Thẩm Minh Húc ra ngoài tìm Bạch Sướng, Bạch Sướng đã ngồi trên xe rời đi.
Bạch Sướng đã uống chút rượu, đầu óc hơi choáng váng, cũng may không quá say.
“Quý khách muốn đi đâu vậy?” Tài xế hỏi.
Bạch Sướng mê man. Cậu chẳng muốn quay lại nhà Thẩm Minh Húc, cũng chẳng muốn quay lại nhà cậu ở lúc ông cụ Thẩm nuôi cậu.
Những nơi ấy, quá lớn, quá tĩnh lặng. Quay lại cũng chỉ có một thân một mình.
Nhưng ngoài những nơi ấy, Bạch Sướng chẳng còn nơi nào để đi nữa.
Bạch Sướng Bạch Sướng nghĩ ngợi giây lát, “Chú đưa cháu đến bừa khách sạn nào cũng được, cảm ơn ạ.”
“Được.”
Rất nhanh, tài xế đưa cậu tới một khách sạn.
47
“Cảm ơn chú.” Bạch Sướng trả tiền, xuống xe.
Bạch Sướng vừa xót tiền thuê phòng vừa lầu bầu, trông cậu giống người có thể thuê được phòng ở khách sạn xịn thế này ư.
Bạch Sướng vừa vào phòng, ngả đầu liền ngủ, uống say nên thiếp đi.
Bạch Sướng ở trong khách sạn ngủ thoải mái sung sướng, Thẩm Minh Húc bên kia gấp muốn chết.
Thẩm Minh Húc ra khỏi bữa tiệc không tìm thấy Bạch Sướng, điện thoại cũng không gọi được.
Thẩm Minh Húc nghĩ Bạch Sướng về nhà, vì vậy liền nhanh chóng lái xe về nhà.
Nào ngờ trong nhà ngay cả đèn cũng chẳng mở lấy một bóng.
Đêm hôm khuya khoắt, một Omega như Bạch Sướng còn có thể chạy đi đâu.
48
Lúc Thẩm Minh Húc tìm được Bạch Sướng đã tới hừng đông.
Bạch Sướng bị tiếng đập cửa nóng nảy đánh thức, mơ mơ màng màng ra cửa.
“Ai vậy?” Bạch Sướng hỏi.
Ngoài cửa truyền tới tiếng nói đầy giận dữ của Thẩm Minh Húc, “Bạch Sướng! Em mở cửa cho anh!”
“… Ò.” Bạch Sướng không ngờ Thẩm Minh Húc sẽ tìm cậu.
“Sao anh tìm được em?”
Thẩm Minh Húc nghe xong càng giận hơn. Một tay anh đẩy Bạch Sướng vào cửa, “Anh tìm em cả đêm, gọi điện thoại cũng không gọi được, nào ngờ em ở trong khách sạn ngủ thoải mái sung sướng.”
“Em giỏi lắm, Bạch Sướng.”
Bạch Sướng khó hiểu,
Sao Thẩm Minh Húc lại phải giận như vậy, sao phải gấp gáp như vậy.
Kể cả là mình đi trước không báo lại anh một tiếng nhưng anh cũng đâu đến nỗi phải nổi giận đến thế.
À, xem ra, có khi là bởi cậu Beta kia rồi.
“Xin lỗi…” Bạch Sướng bảo.
Thẩm Minh Húc không ngờ cậu sẽ xin lỗi, “…Lần sau đừng làm vậy nữa.”
49
“Em không đẩy cậu ta, anh đừng giận.” Bạch Sướng cúi đầu vò góc áo.
Thẩm Minh Húc sửng sốt, sau đó nổi giận đùng đùng “Em nghĩ anh giận em vì Beta kia ư!”
Bạch Sướng bảo, “Không thì sao?”
Chẳng lẽ lại vì em? Chuyện này sao có thể.
“Em giỏi lắm, có phải em muốn làm anh tức chết để thừa kế tài sản của anh không hả.”
“Anh mẹ nó ăn lắm rồi lú hay sao mà không dưng lại vì một Beta không quen thuộc mà giận em.”
“Đầu óc em bị sao vậy hả? Không phải em học giỏi lắm à? Sao lúc này lại đần vậy.”
Bạch Sướng nghe anh nói mình đần liền không vui. Anh có thể nói cậu xấu nhưng không được chê cậu đần.
Cậu thông minh mà.
“Em không đần, anh mới đần.”
“Anh đần như heo.”
“Em không muốn nói chuyện với anh.”
“Thẩm Minh Húc, anh biến đi cho em.”
Dứt lời, Bạch Sướng liền đẩy Thẩm Minh Húc ra, lại leo lên giường nằm tiếp.
50
Thẩm Minh Húc không ngờ nổi! Anh không thể ngờ Bạch Sướng sẽ có phản ứng như vậy!
Lẽ nào Bạch Sướng không kích động phản bác lại chính mình, “Chẳng lẽ lại nổi giận vì em sao!”
Sau đó anh có thể đáp là “Đúng vậy!” Sau đó nữa là có thể đưa Bạch Sướng về nhà rồi!
Nhưng tình huống bây giờ là thế nào?
Bạch Sướng lại giận!
Nguyên nhân vậy mà lại là bởi vì anh mắng cậu đần!
Omega bây giờ còn đang nằm trên giường giả chết bơ người.
Thẩm Minh Húc nhủ thầm, không thể được, anh đang tới dỗ người cơ mà.
Hiện tại biết Bạch Sướng không sao, dĩ nhiên là anh yên tâm rồi.
Vì vậy, Thẩm Minh Húc cởi quần áo vào phòng tắm, mặc kệ Bạch Sướng nói gì đó phía sau.
Tắm rửa xong xuôi bèn leo lên nằm cạnh Bạch Sướng.
Bạch Sướng ngồi dậy muốn đẩy Thẩm Minh Húc xuống giường nhưng Thẩm Minh Húc bẹp dí trên đó như heo chết bất động.
Vì vậy Bạch Sướng bất lực, thở phì phò nằm xuống, quay lưng về phía Thẩm Minh Húc.