• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

171

Bạch Sướng đẩy ngực Thẩm Minh Húc ra nhưng cậu không còn đường trốn.

Thẩm Minh Húc ôm chặt cậu trong lòng, chăn trong ngực cũng bị ném xuống giường.

Bạch Sướng dứt khoát nói hết những lời nghẹn trong lòng ra ngoài. Cậu khóc kháng cự Alpha của mình, “Anh bỏ ra, đừng đụng vào em.”

“Em nghe thấy hết rồi, chuyện anh và người yêu cũ nói với nhau.”

Thẩm Minh Húc nghe Bạch Sướng nói, hơi sửng sốt. Sau đó mới rõ ràng Bạch Sướng đã hiểu lầm.

Anh vội vàng ôm Omega của mình, điên cuồng lên tiếng: “Anh không phải, anh không có, nghe anh giải thích.”

“Chính anh nói, anh thấy lời Beta kia nói đúng.” Bạch Sướng cắt ngang lời anh.

“Anh cũng hiểu được anh và cậu ấy khi đó chỉ thiếu một đứa con nên anh mới nói với em anh thích em.”



“Nhưng trước đó rõ ràng anh đã nói với em, anh không xem em là công cụ sinh con, anh còn bảo anh thích em.”

Bạch Sướng càng nói càng khó chịu, “Anh nói anh thích em…” Nước mắt cậu rơi xuống gối.

172

Thẩm Minh Húc xót không chịu nổi, “Vậy em nghe được khúc sau anh nói không?”

Bạch Sướng lắc đầu.

Thẩm Minh Húc thẳng người dậy, hai tay cũng đỡ bên đầu Bạch Sướng, “Vậy là em nghe được câu đầu tiên đã chạy?”

Omega gật đầu.

Thẩm Minh Húc thở dài, “Đồ ngốc của anh này. Nếu em nghe thêm một câu đã không khóc thành thế này rồi. Em rõ là muốn hành chết anh.”

“Anh mắng cậu ta đầu óc có vấn đề, em không nghe thấy. Anh còn mắng mình trước đây bị mù, em cũng không nghe thấy.”

“Sau anh còn đánh cậu ta, em cũng không thấy nốt.”

“Anh ngoan thế này mà sao em nghe được câu đầu tiên đã chạy mất rồi.” Thẩm Minh Húc chăm chú nhìn Bạch Sướng.

Bạch Sướng nghe Thẩm Minh Húc nói mà hoang mang. Cậu đâu ngờ mọi chuyện lại như vậy.

Vậy chẳng phải cậu đã hiểu lầm Thẩm Minh Húc rồi sao, lại còn náo loạn lâu như vậy.

173



Thẩm Minh Húc ôm Bạch Sướng. Sau đó nhẹ nhàng lấy khăn lau nước mắt trên mặt cậu, “Lỗi do anh không giải quyết vấn đề tốt, làm em buồn.”

Bạch Sướng biết mình hiểu lầm Thẩm Minh Húc, vành tai đỏ lên nhưng cậu vẫn rất để ý.

“Vậy tại sao anh, tại sao trước giờ anh không bao giờ tiếp xúc với Omega? Em hỏi bạn anh, bọn họ bảo rằng vì người yêu cũ của anh là Beta nên mới vậy.”

“Xuỳ! Em đừng tin mấy lời hoang đường của tụi nó.” Thẩm Minh Húc vội phủ nhận, “Đó là bởi vì mẹ anh.”

“Anh tận mắt thấy mẹ mình mất bên cạnh anh. Mẹ từng nói với anh vài lời khi còn sống. Rằng bà muốn chế như thế nào, sau đó bà đi thật.”

“Bà nói nhiều nhất chính là, tại sao bà lại là Omega, dựa vào đâu mà bà phải là Omega.”

“Bà luôn nói Omega vô dụng, yêu đuối. Sau này, anh cũng cứ nghĩ như vậy nên trước khi gặp em anh đều tránh chạm vào những thứ dễ vỡ.”

174

“Anh không thích đám cưới nhưng anh không ngờ anh không thoát được chuyện này. Nhưng anh may mắn hơn mẹ anh hàng trăm lần. Anh gặp được em, không phải một kẻ xấu xa.”

“Đến khi gặp em anh mới hiểu được Omega không vô dụng và không phải là chịu không nổi một kích như anh nói.” Thẩm Minh Húc ôm eo Bạch Sướng, nhẹ giọng bảo.

Bạch Sướng nghe Thẩm Minh Húc nói, lòng hơi áp lực. Cậu không ngờ nguyên nhân lại là như vậy.

Cậu đưa tay ôm lại Thẩm Minh Húc, “Xin lỗi… Em không cố ý muốn anh nhớ lại chuyện này.”

“Cũng đã qua lâu rồi, hơn nữa bây giờ không phải chúng ta đang rất tốt sao? Mẹ anh lừa anh, Omega của anh rõ ràng đáng yêu và hoạt bát thế này cơ mà, có giống đồ dễ vỡ chút nào đâu.” Dứt lời, Alpha liền dịu dàng hôn lên trán Bạch Sướng một cái.

“Trừ việc hơi thích khóc.” Anh cười khẽ một tiếng, Sau đó hôn lên gò má mềm mềm của cậu Omega.

175

Hai người náo loạn cả đêm, Bạch Sướng nhanh chóng thấm mệt.

Thẩm Minh Húc lấy khăn lau mình cho cậu, đợi Thẩm Minh Húc làm xong những chuyện này, Bạch Sướng đã nằm trên giường khe khẽ ngáy.

Alpha bò lên người ngủ cạnh cậu, “May mà cục cưng của anh không sao cả.”

_________________

Bạch Sướng: Làm em sợ muốn chết.

Thẩm Minh Húc: Anh cũng dị ó.

Edit + Beta: Chan + Yan

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK